
giúp Tử Ly, chắc chắn có mật chỉ của
phụ hoàng. Bản thân chàng dựa vào các mưu sĩ Đông cung hiến kế, tín nhiệm Vương
Yến Hồi mưu lược hơn người, cảm thấy mình và Tử Ly thực lực ngang nhau, tuy
nhiên trận Hoàng Thủy khiến chàng hiểu ra, bản thân chàng không hề có kinh
nghiệm tác chiến, thất bại cũng là chuyện thường tình.
Chàng rầu rĩ: “Lôi Nhi,
nghe nói nhị muội và tam muội của nàng đều vô sự, Lý tướng vẫn đàng hoàng làm
tướng gia. Nếu có cơ hội nàng hãy đi đi”.
Thanh Lôi hoảng hốt:
“Điện hạ sao lại nói thế? Thanh Lôi không bao giờ rời bỏ điện hạ!”. Lấy Lưu
Giám lâu như vậy, mười ngày sống ở biệt uyển này lại là quãng thời gian nàng
thấy thanh thản thoải mái nhất.
Lại nhìn Lưu Giám, chàng
giờ đã là phạm nhân, là thái tử bị phế. Tinh thần sa sút, ánh mắt u ám vời vợi
nỗi buồn khôn tả, còn đâu tư phong hào hoa ngày nào. Chàng một mình ủ dột, cả ngày
không nói, không ăn không uống. Thanh Lôi lo lắng ngày đêm ở bên chàng, cuối
cùng trong đêm thứ ba, con người từng là thái tử Ninh quốc ôm lấy nàng bật
khóc, khóc vì mẫu hậu của chàng, khóc vì phụ hoàng nhẫn tâm, khóc vì bản thân
chàng trở thành vật hy sinh.
Thanh Lôi không biết nói
sao chỉ có thể ôm chàng thật chặt, sự nồng nhiệt và quyến luyến của chàng đêm
đó khiến nàng nhớ lại những ngày mới vào Đông cung.
Ở biệt uyển thật là tốt,
phạm vi hoạt động thu hẹp lại, cũng bớt phải toan tính đối phó. Thanh Lôi đứng
lên đi đến quỳ trước mặt thái tử, ngả đầu lên gối chàng, dịu dàng: “Điện hạ,
chàng còn nhớ Đào hoa yến không?”.
“Nhớ, ta nghe thấy tiếng
đàn từ trướng của Lý phủ vọng ra, liền ao ước muốn được người gảy khúc đó làm
tri kỷ”. Lưu Giám nhẹ nhàng vuốt tóc Thanh Lôi. Thầm nghĩ, bản thân mình đã sớm
khao khát quyền lực, ngay tình yêu đơn thuần của Thanh Lôi mình cũng muốn lợi
dụng. Bây giờ mình thất thế, nàng vẫn thủy chung.
Thanh Lôi cười khúc
khích: “Điện hạ đúng là mắt để đi đâu. Lúc đó Cố Thiên Lâm lựa khúc “Bội lan”
thiếp đã biết mình không hy vọng, về cầm ca thiếp và Thiên Lâm cũng ngang tài
ngang sức, nàng ấy chơi trước, cho dù thiếp cố chơi khúc khác, cũng không vượt
được nàng ấy. Lòng hoảng loạn, nghĩ chàng đang chờ bình phẩm, tay cứ run lên...”.
Lưu Giám mỉm cười: “Cho
nên, tiểu muội mới thay nàng đánh khúc “Thu thủy”? Chị em nàng giấu được mọi
người, kể cả ta”.
Chàng đã biết rồi. Thanh
Lôi thở dài: “Điện hạ có trách thiếp không? Hôm đó thiếp tự làm tay bị thương
là muốn đoạn tuyệt cây đàn để trừ hậu họa. Tinh ma như Vương Yến Hồi sớm muộn
cũng nhận ra bí mật, thiếp chỉ không muốn mất đi sủng ái của điện hạ cùng phú
quý quyền thế tương lai”.
“Lúc ta nghe tiểu muội
nàng chơi khúc đó đã cảm thấy lạ, về sau ở Đông cung lại tận tai nghe muội ấy
chơi lại khúc “Thu thủy” mới khẳng định đúng là muội ấy”. Lưu Giám nhớ lại, đột
nhiên lại chuyển sang chuyện khác, mặt rầu rĩ. “Thanh La đã giúp Tử Ly, nếu
không đã chẳng diễn tấn trò đó, chuyện Tử Ly và Bình Nam vương vì A La trở mặt
với nhau, mặc dù chúng ta có chút nghi ngờ, nhưng cũng không thể hoàn toàn
khẳng định. Một mặt muốn binh mã trong tay cha con An Thanh vương, muốn không
đánh mà thắng, một mặt lại lo không có cớ ra tay trước, cho nên trong lúc do dự
không lường hết được. Trận ở khe núi Hoàng Thủy nếu chúng ta không đi, cuộc
tranh giành với Tử Ly và Bình Nam vương ở Phong thành sau này, ai thắng ai thua
cũng khó nói”.
Tử Ly và cha con An Thanh
vương đã có tính toán. Lưu Giác vừa trở về đã khống chế ba cổng thành, nhưng
bản thân chàng cũng có người cài cắm ở triều đình và quân đội, lực lượng này
cũng không nhỏ, đều là những người bao năm một lòng trung thành với chàng. Cho
dù chàng bị giam lỏng ở biệt uyển, một ngày nào đó cũng có thể bỏ trốn, chỉ cần
hô một tiếng lập tức có một đội quân hùng hậu hưởng ứng.
Mắt Lưu Giám nhìn ra xa,
chẳng lẽ thái tử như chàng tuy chưa bao giờ cầm binh lại bất tài như vậy? Sai
lầm của chàng là ở chỗ quá dựa vào thế lực họ Vương, quá tin vào tài trí của
Vương Yến Hồi. Cũng may trước khi đi Hoàng Thủy chàng đã dặn dò cẩn thận, nếu
chàng thất bại, những người theo chàng phải án binh bất động, lặng lẽ đợi thời,
chưa có lệnh của chàng, không được manh động. Nếu không, chàng bị giam trong
biệt uyển sẽ như ngọn đèn, những người trung thành với chàng sẽ lao tới như
thiêu thân để rồi chết trong tay trọng binh của Tử Ly.
Chàng ngưng dòng suy
nghĩ, biết Thanh Lôi đang chờ câu trả lời, mỉm cười: “Nàng ngốc quá, sau khi
nàng vào Đông cung, ta chưa từng nghe nàng đánh lại khúc “Thuy thủy”, sớm tối
bên nhau, ta cảm thấy nàng là nữ nhân yên phận, đâu có chí hướng cao xa, khát
vọng bay bổng thiên mã hành không như tiếng đàn thể hiện? Thanh La đánh thay
nàng, chẳng qua chỉ tác thành duyên phận cho nàng và ta mà thôi. Sao ta không
biết ngoài chơi đàn, nàng còn có nhiều tài lẻ như vậy? Nàng đúng là tài nữ”.
Thanh Lôi rơi nước mắt,
nỗi niềm bao năm cuối cùng đã hóa giải. Nàng nghẹn ngào: “Điện hạ, Lôi Nhi từ
nhỏ kiêu căng, không biết bên ngoài trời đất bao la người tài vô số, nên bụng
dạ hẹp hòi không bằng người, kh