
g ấm ức thúc ngựa bỏ đi. An Thanh vương liếc nhìn vương cung, mắt cười hấp
háy, lắc đầu, rồi cũng quay về phủ.
Tử Ly xử trí xong công
việc, được cung nhân dẫn vào Đông cung. Trong khoảnh khắc cánh cửa đại điện từ
từ mở ra, Vương Yến Hồi chợt thảng thốt, ngây người bất động.
Đến khi người đã đến trước
mặt, nàng ta mới sực tỉnh, khoan thai bước đến quỳ trước mặt Tử Ly. Tử Ly nhìn
nàng ta rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn nàng!”.
Vương Yến Hồi muốn cười,
không ngẩng đầu, cũng không trả lời. Tựa hồ nàng ta đang đợi, đợi Tử Ly đỡ nàng
dậy, đợi chàng thực hiện lời hứa.
“Nếu không có nàng, ta
không nắm được binh quyền, ít nhất cũng không thể nắm binh quyền nhanh như vậy,
không có được ba năm mưu hoạch luyện binh. Cho dù đấu với thái tử, được cha con
An Thanh vương ủng hộ, được Cố tướng và nhiều trọng thần ủng hộ, cũng sẽ không
thuận lợi như vậy, nhanh như vậy!”. Tử Ly nói rất thành thực, “Thậm chí, nàng
bảo tồn vương cung, không tốn một sĩ tốt, một mũi tên của ta, càng tránh cho
Ninh quốc không rơi vào nội chiến tranh giành vương vị”.
Vương Yến Hồi vẫn không
lên tiếng, trong lòng đột nhiên dội lên trận trận cay đắng. Vì chàng nàng đã
cãi nhau một trận kịch liệt với cha, tình thế bức bách, Vương thái úy đành bất
lực lựa chọn con đường do nàng sắp đặt, chỉ thở dài than thở: “Rút cục con vẫn
là đàn bà!”. Tối đó, nàng quỳ phục bái biệt phụ thân, lòng đầy hối hận tủi hổ,
hôm nay nàng chỉ có một lựa chọn cuối cùng.
Tử Ly nói tiếp: “Thông
tuệ như nàng, có lẽ đã sớm tiên liệu rồi?”.
Vương Yến Hồi cuối cùng
ngẩng đầu, đúng, nàng đã sớm tiên liệu. Sắc mặt điềm tĩnh, nàng từ từ đứng lên,
chỉnh lại xiêm y: “Cho dù vì người trong lòng chàng, chàng cũng không chịu để
thiếp toại nguyện?”. Vương Yến Hồi đã thành công, nhìn thấy đồng tử trong mắt
Tử Ly co mạnh, thầm thở dài, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa xuân đến thật rồi,
những mầm lộc xanh đầu cành trổ ra mơn mởn, nhưng đã không phải là mùa xuân của
nàng nữa.
Tử Ly trầm giọng hỏi: “A
La ở đâu?”.
Nét mặt Vương Yến Hồi
tươi trở lại: “Là bởi vì thiếp quá mạnh mẽ phải không? Thanh La nói, nữ nhi quá
mạnh mẽ đàn ông sẽ sợ, không dám yêu. Thiếp vốn tưởng rằng, chỉ có chàng là
người duy nhất có thể hiểu lòng thiếp”.
“Phải, ta thừa nhận, hai
vạn Bắc quân tinh nhuệ do nàng đưa đến để trở thành Bắc quân của ta, lễ này quá
hậu khiến ta hổ thẹn! Nàng là bậc kỳ nữ, kỳ nữ thực thụ, rất xứng với ta! Thiên
Lâm với cốt cách thanh cao như lan, khoan hậu dịu hiền, xứng danh mẫu nghi
thiên hạ. Nhưng nàng có hoài bão lớn, có thể giúp ta tranh bá thiên hạ, cao
ngạo như tùng bách, sánh vai với ta, đối với ta là sự lựa chọn tốt nhất!”.
“Nhưng, đều không bằng
Thanh La, nàng ta không có tư chất làm quốc mẫu, cũng không có tài sánh với
chàng, cùng chàng chinh chiến, thống nhất thiên hạ, nhưng nàng ta lại là người
chàng yêu nhất”. Vương Yến Hồi tiếp lời.
“Nàng đã biết vậy sao còn
dùng nàng ấy uy hiếp ta?”. Tử Ly thản nhiên nói.
“Nếu thiếp dùng Thanh La
để ép chàng, liệu chàng có giữ lời hứa?”. Vương Yến Hồi nhếch mép cười.
Tử Ly cười: “Thử đi, nàng
sẽ biết!”.
“Được! Đi theo thiếp”.
Vương Yến Hồi quay người đi về phía tẩm cung.
Nàng vén bức họa trên
tường, ngón tay ấn nhẹ mấy cái, một phiến đá trên mặt đất di chuyển, lộ ra một
bậc thang. Vương Yến Hồi thong thả bước xuống bậc thang đó: “Sáng sớm nay thiếp
đã đưa nàng ấy xuống địa cung. Tòa địa cung này thiếp đã bỏ ra ba năm để xây,
bên trong có vô số cạm bẫy, chàng đã nghĩ xong chưa?”.
“Cứ đi trước dẫn đường!”.
Tử Ly bình thản nói, theo chân Vương Yến Hồi đi xuống địa cung. Địa đạo quanh
co như mê cung, Tử Ly thầm ghi nhớ đường đi. Vương Yến Hồi khẽ cười: “Sao Tử Ly
bạo gan như vậy? Không sợ thiếp giết sao?”.
“Nàng sẽ không làm thế!”.
“Ồ, sao chàng lại khẳng
định như vậy?”. Vương Yến Hồi ngoái đầu nhìn Tử Ly, thấy nụ cười thoảng trên
mặt chàng, chính khí độ cao ngạo đó, khiến chàng vượt xa thái tử. Nàng lại thở
dài, quay đầu đi tiếp, không nói gì thêm nữa.
Đi qua mấy khúc ngoặt,
phía trước hiện ra một một gian phòng nhỏ hình vuông bằng đá. A La bị treo rút
trên cao, hình như đã rất lâu, đầu nàng ngoẹo sang một bên, rơi vào hôn mê. Tử
Ly lòng đau thắt, nhìn Vương Yến Hồi: “Nàng thắng rồi!”.
Lời vừa dứt, tuyến phòng
thủ cuối cùng trong lòng Vương Yến Hồi đột nhiên sụp đổ. Nàng nhìn A La, từ từ
nhắm mắt, hai hàng nước mắt ứa ra nhưng không quay đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Tại
sao? Rõ ràng chàng biết người nàng ta yêu là Bình Nam vương!”.
“Nàng không hiểu yêu là gì!”.
Tử Ly ngắt lời nàng.
“Chàng hiểu ư? Rút cục
chàng yêu nàng ta cái gì? Nói cho thiếp biết!”
“Nàng ấy giống như ánh
nắng, xua tan u ám trong lòng ta, không cần nàng ấy lập công, không cần nàng ấy
hiền thục đoan trang, chỉ cần nàng ấy như bây giờ là đủ”.
Vương Yến Hồi bật cười:
“Dùng ngôi báu của chàng đổi mạng nàng ta, chàng có bằng lòng không?”.
“Lấy mạng ta cũng được!”.
Tử Ly không do dự.
“Ha ha ha, chàng... chàng
nói thật hay nói chơi? Chàng không đùa ta chứ! Một người mưu đồ bá chủ thiên hạ
như chàng, ha