Duyên Hề

Duyên Hề

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327123

Bình chọn: 7.00/10/712 lượt.

hắn rướm tơ máu, không biết dùng cái gì rửa

nhiều lần mà thành như vậy. Nhìn sưng sưng, hồng hồng, nhất thời có chút đau

lòng, nhẹ nhàng xoa lên, cảm thấy môi hắn hơi hơi run rẩy, như cánh bướm chấn

kinh, ở trong gió mát phiêu diêu muốn ngã. ( miêu tả sến quá)

Thật cẩn thận nói vài từ:

"Rất đau sao?" đau lòng nhìn hắn, khuôn mặt kia rõ ràng lại có chút

mơ hồ không rõ.

Nam Cung Ngự Cảnh giơ tay

lau nước mắt của nàng, cười nói: "Không đau. Hề Nhi đây là khóc vì ta sao.

Ta rất vui vẻ. Nếu, Hề Nhi có thể hôn ta một chút, ta sẽ hết đau ."

Thủy Dạng Hề nghe xong,

nhíu mày nhìn hắn, nín khóc mỉm cười nói: "Thật không đứng đắn, lớn như

vậy, còn nói bậy." Bất quá vẫn chạm nhanh trên môi hắn, rồi lập tức rời

đi.

Không đợi Nam Cung Ngự

Cảnh phản ứng lại, nhân tiện nói: "Ngươi thật sự ở trong cung Thục phi có

an bài người, như vậy thì tốt lắm."

Nam Cung Ngự Cảnh gật gật

đầu, chờ nàng tiếp tục nói.

Lúc này, đám người Thủy

Giác Hiên cũng đã đi tới, vẻ mặt hứng thú nhìn Nam Cung Ngự Cảnh. Trong mắt phi

thường trêu tức.

Thủy Dạng Hề nhìn trên

người nàng kia nói: "Nàng ta có thể dịch dung, chúng ta cũng có thể."

"Tẩu tử nói là, treo

đầu dê bán thịt chó?" Nam Cung Ngự Linh bật thốt ra câu hỏi.

Thủy Dạng Hề gật gật đầu:

" Ngươi rất thông minh."

"Khó trách tỷ tỷ lại

hỏi như thế. Để tìm người khác giả trang, chi bằng tìm người am hiểu thấu đáo

mới có thể chân chính tránh tai mắt của người khác. Bằng không, ngược lại bị họ

nắm được nhược điểm." Thủy Giác Hiên gật đầu tán thưởng.

Nam Cung Ngự Cảnh đối với

Thủy Dạng Hề cười, có chút sủng nịch ôm chặc nàng, thanh âm lập tức lạnh lùng:

"Bạch hộ pháp..."

Một cái bóng trắng như

quỷ mỵ, nháy mắt xuất hiện ở trước mắt, khom người lạnh lùng nói: "Chủ

thượng có gì phân phó?"

"Ngươi hãy dịch dung

thành tâm phúc của Thục phi, tới trong cung, Lục Thường sẽ cùng ngươi liên

hệ." Mấy câu ngắn gọn mà hữu lực phân phó xong cũng không thèm nhắc lại.

Theo một tiếng “ vâng”,

bạch hộ pháp nhìn người phía trước liếc mắt một cái, sau đó lắc mình, liền biến

mất ở trước mắt mọi người.

Trong mắt Thủy Dạng Hề

hiện lên kinh ngạc, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: "Nguyên lai, ngươi là

người đứng phía sau tổ chức thần bí nhất giang hồ a?"

"Hề Nhi sao lại biết

đến? Bí ẩn như thế nhưng nàng lại biết đến, xem ra vi phu không có gì bí mật

đáng để nói rồi." Nam Cung Ngự Cảnh cũng không có kiêng dè, cũng không

ngại cho nàng biết điều này.

"Kỳ thật, ta

cũng..." Mới nói vài tiếng, liền thấy da đầu tê rần, cả người liền ngất

xỉu té xuống.

Trước khi nhắm mắt còn

nghe Nam Cung Ngự Cảnh nói: "Hề Nhi, nên nghỉ ngơi. Hôm nay quá mệt mỏi,

chờ ăn ngủ no rồi, muốn làm gì cũng không muộn..." Thanh âm giống như đến

từ thiên ngoại, lúc này nàng mới phát giác, nguyên lai, hắn điểm huyệt ngủ của

nàng. Mặt nhăn nhíu mày, từ từ chìm vào bóng tối. Khóe môi cũng là hướng về

phía trước vừa lòng nhếch lên...

Chính là, một chút một

chút vết máu, từng giọt rơi xuống, dính trên quần áo màu trắng của nàng, một

vòng một vòng lan ra...



Khi Thủy Dạng Hề tỉnh

lại, đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Mở ra hai mắt vẫn mông

lung buồn ngủ như cũ, nhìn thấy ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng,

ánh nắng làm bóng cây loang lổ, lắc lư trong gió, linh động đáng yêu. Bước chân

càng ngày càng gần.

Nháy mắt mấy cái, thuận

tay lấy bình trà trên bàn, tinh tế uống. Đầu rốt cục từ rối rắm chậm rãi rõ

ràng. Mới nhớ tới ngày ấy có thu hoạch ngoài ý muốn.

Thái tử Thịnh Hạ quốc cùng

Thục phi đúng là có quan hệ sao? thế nhưng, hoàng đế không phải rất sủng Thục

phi sao? Như vậy phía sau sủng nịnh, lại còn có một phen tâm tư như vậy, hay

mặt sau, lại có thêm một cái âm mưu nữa?

Nghĩ vậy, Thủy Dạng Hề

theo thói quen nheo lại mí mắt, tay vuốt qua vuốt lại chén trà, hoa văn bên

viền mép chén trà xếp chồng lên nhất thời có chút ngứa, giống con kiến bò qua

bò lại, có chút khó nhịn.

Thục phi? Thục phi sao?

Như thế, thì cùng nhị phu nhân có liên quan mới đúng.

Nói như vậy, cướp đi Thủy

Dạng Tình, là kế hoạch thứ nhất của bọn họ. Nhị phu nhân phải biết được mới

đúng. Nghĩ đến đây, Thủy Dạng Hề ngưng thần đem tình hình tinh tế suy nghĩ một

lần, ngày ấy nhị phu nhân quả thật không biết tình cảnh lúc đó, nên cùng thái

tử Thịnh Hạ quốc nửa điểm can hệ cũng không. Nhưng hôm nay xem ra nhị phu nhân

cùng Thục phi có quan hệ trong đó, nếu không biết âm mưu kia khả năng nhỏ càng

thêm nhỏ. Gia tộc các nàng, một người quang vinh cả họ cùng vinh, một người tổn

hại cả họ tổn hại. Còn có ngày đó Nam Cung Ngự Vũ cũng rất quái dị...

Trong đó, sự việc đến tột

cùng là như thế nào. Thủy Dạng Hề nhất thời có chút mê mang, suy nghĩ không rõ

ràng lắm. Chỉ cảm thấy như là tiến vào một hồ nước đục, đầy bùn lầy trôi nổi,

tựa như một đoàn mây mù, che khuất tầm mắt khi nhìn về nơi xa, thì có chút mơ

hồ không rõ.

Nàng lắc lắc đầu, tự mình

vội vàng rửa mặt chải đầu một phen, cuối cùng quyết định đi ra ngoài một chút.

Mở ra cửa, đã thấy màn

trời rủ xuống, màu lam vô biên vô hạn, ngẫu nhiên có đám mây như


Ring ring