The Soda Pop
Duyên Đến Khó Thoát

Duyên Đến Khó Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324835

Bình chọn: 10.00/10/483 lượt.

hủ, có biết tôi là ai hay không?”

Tên đàn ông xăm hình hổ lớn tiếng cười: “Tấn Húc Nghiêu, mày chẳng phải là một Tổng giám của một công ty sao? Làm một nhân viên như vậy, ở thành phố G này mày có bao nhiêu quan hệ chứ? Dù giết mày rồi cũng chẳng có chuyện gì lớn, đừng có coi trọng bản thân như vậy!”

Húc Nghiêu lui từng bước về phía sau, nhìn cây cối ở sườn dốc, anh cẩn thận trả lời: “Ha ha, thật buồn cười, không biết tôi là ai mà bọn anh đã muốn mạng tôi, quả nhiên là muốn chết oan mà.”

Lời này chọc giận những kẻ kia, mấy người muốn xong lên, tên xăm đầu hổ híp mắt: “Thằng nhóc chết tiệt kia, đừng có đùa dai, mày cho rằng nói vài lời này là có thể khiến đại gia đây tha cho hả? Tao cho mày biết, đừng có mơ! Đại gia hôm nay nhất định phải lấy cái mạng của mày!”

Húc Nghiêu cất tiếng cười to: “Để tôi đoán nhé, là người Chung gia hay Tôn gia? Hay… Du Bá Niên?!” Lời xuối anh đặc biệt nhấn mạnh rõ ràng, anh nhìn chằm chằm tên đầu hổ, phát hiện trong mắt đầu hổ thoáng hiện lên tia kinh hoảng, sau đó anh nói: “Quả nhiên là anh ta.” Một loại cảm giác thất vọng trào lên trong cơ thể, ngay cả anh cũng không phát hiện cánh tay đang ôm Lăng Vi không ngừng siết chặt, tay anh càng ngày chảy càng nhiều máu.

Lăng Vi phát hiện anh khác thường, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mau buông tay, tay anh chảy máu rất nhiều!”

Đang nói chuyện, mấy tên kia chần chờ, trao đổi ánh mắt với nhau rồi đồng thời nhìn về phía hai người.

Trong nháy mắt Húc Nghiêu tỉnh táo lại, anh kéo Lăng Vi la một tiếng “chạy!”, sau đó bắt đầu chạy như bay về phía sườn dốc. Sườn rất dốc, đi bình thường còn có thể té lăn chứ nói chi chạy, cái dốc này nhìn không thấy đáy, cho dù không sâu, lăn mấy mươi vòng đập đầu không chết cũng bị thương. Lăng Vi khẩn trương nhìn về phía sau, mấy người kia càng đuổi càng gần, đao kiếm chỉ vào hai người. Lúc này Húc Nghiêu nói bên tai cô: “Ôm chặt lấy tôi.”

Còn chưa kịp phản ứng, một trận trời quay đất cuồng, bầu trời đem đen nhánh và sườn dốc không thấy đáy, hai người cứ thế ôm nhau lăn xuống dưới...

Một khắc lúc lăn xuống, cơ thể hai người vô cùng gần, Lăng Vi nhìn thấy cặp mắt sáng trong của Húc Nghiêu, cảm giác rất an tâm. Cô ôm chặt Húc Nghiêu, cẩn thận che cho cánh tay trái của anh. Cố gắng giảm bớt gánh nặng cho anh.

Hiểu ý Lăng Vi, Húc Nghiêu cười thầm, dùng ngôn ngữ miệng nói “cám ơn”. Lăng Vi cho là anh sợ lên tiếng sẽ bị đám người kia nghe thấy, nhưng cô lầm rồi, lúc này Húc Nghiêu đã nói không nên lời, vết thương dưới quá trình lăn lộn bị đè ép, mạch máu sợ đã vỡ hết. Anh lại dùng cơ thể của mình che chở cho Lăng Vi, chịu phần lớn sát thương. Mặc dù bóng tối che đi sắc mặt tái nhợt của anh, tiếng va chạm át đi tiếng thở dốc, nhưng nếu cứ thế mà lăng xuống, cho dù không bị sao, cho dù trốn thoát khỏi đám người kia, anh cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà bất tỉnh thậm chí là… chết!

Nghĩ đến điều này, anh cố tập trung, dùng âm thanh suy yếu nói với Lăng Vi: “Tìm cách dừng lại… tìm một chỗ… trốn kỹ…” Anh đã không rõ mình đang nói những gì, trời đen kịt, hình như anh va phải thứ gì đó, trong đầu anh dần trắng xóa, ý thực trở nên mơ hồ.

Cảm thấy Húc Nghiêu ngày một yếu ớt, Lăng Vi giật mình đoán tình trạng của anh chắc rất tệ, cô dùng sức nắm lấy một cái cây to, móng tay cắm thật sâu vào vỏ cây. Sức nặng của hai người dồn hết vào một tay của cô, cô cắn răng, gắng nắm rễ lớn. Húc Nghiêu bây giờ đã hôn mê, tay anh dần buông lỏng, trượt từ người Lăng Vi xuống.

Lăng Vi hoảng sợ, cuống quít tóm lấy tay anh, một cái nắm này khiến hai người lại lăn thêm một đoạn nữa, cho đến khi va phải một cái cây khác. Phần lớn thân thể của Lăng Vi đè lên rễ cây, Húc Nghiêu thì nằm lên người cô. Hai mặt giáp công khiến cô thở không nổi, trên người chỗ nào cũng đau đớn.

Thở hổn hển một lúc lâu, cô mới hồi hồn lại, sau đó kéo Húc Nghiêu từ từ đứng dậy, đưa Húc Nghiêu dựa vào cây khô, run rẩy cởi áo khoác bên trái của anh xuống, chất lỏng sềnh sệch dính trên quần áo, nhiễm một mảng lớn. Khi Lăng Vi sờ tới chiếc áo sơ mi trắng bên trong, cô cảm thấy cổ họng chua xót vô cùng. Cô dùng đầu ngón tay sờ nhẹ, trên tay lập tức dính đầy chất lỏng màu đỏ, môt ngón dính máu, cô tiếp tục đưa tay xem xét… Trong đêm nay, kinh khủng xung quanh hai người khiến Lăng Vi rung động. Vết thương anh ở cánh tay trái, máu đã nhuộm ướt hơn nửa chiếc áo sơ mi, anh có thể còn bao nhiêu máu chứ…

Mi mắt nóng lên, nước mắt nóng bỏng chảy xuống mặt, từ ba năm trước đến giờ cô vẫn chưa từng khóc, cô cho rằng trải qua cảm giác gia đình tan vỡ, cô đã lỳ lợm rồi, không ngờ lúc này, cô mới hiểu được thì ra mình còn có thể sợ, lo lắng cho cái người cô vừa chỉ trích mấy giờ trước.

Cô tùy tiện lau nước mắt, kéo cánh tay anh đặt lên vai mình, sau đó chậm rãi để anh dựa vào người anh. Trên vai rất nặng, trên người rất đau, nhưng lại có một lực lượng không tên giúp Lăng Vi chống đỡ, giúp cô đi từng bước nghiêng ngã trên sườn dốc, lặt nhánh cây tìm nơi ở được.

Bên tai có tiếng động nối tiếp nhau, là tiếng bước chân? Cái ý nghĩ này khiến cô hoảng sợ, cô đi nhanh hơn.

Chân không bi