
tôi? Chẳng lẽ đây cũng là ý của Tiêu gia?”
Bá Niên khoát tay: “Là tôi tự tới tìm anh, chỉ là muốn nhắc nhở anh một câu, ra ngoài lâu như vậy cũng nên đi về. Nếu như chờ đến khi lão Tiêu phái người tới ‘xin’ anh trở về, đến lúc đó có thể sẽ có chuyện không vui.”
Lời của Du Bá Niên vẫn vọng lại ở trong đầu Húc Nghiêu, anh biết rõ lời này cũng không có nói dối, nhưng nếu như năm đó anh quyết định xuất hiện, như thế nào lại có thể dễ dàng trở về như vậy đây? Ngồi ở trong xe, Húc Nghiêu dập tắt thuốc lá trên tay, nhìn gió đem thổi tan khói thuốc bên trong xe, sau đó mới chậm rãi lái xe đến hành lang nghệ thuật.
Ở cửa hành lang nghệ thuật đã đậu không ít xe, nhìn quy mô thế này chắc hẳn có không ít người. Lúc này Húc Nghiêu từ trên xe bước xuống thấy Tôn Viêm Thần mang theo bạn gái đi vào, người phụ nữ kia anh nhìn có chút quen mắt, hình như cũng là bạn học cùng với bọn anh. Nhớ tới tin đồn trước kia, anh đại khái có thể đoán ra thân phận của người phụ nữ kia rồi. Đang muốn đi vào, lại thấy xe của Chung Nam Sơn lái tới, Húc Nghiêu đích thân nghênh đón.
Mới vừa xuống xe Lăng Vi thấy Tấn Húc Nghiêu trước mặt, hơi sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười: “Tìm Chung Nam Sơn? Ông ta đã đến trước rồi.”
Húc Nghiêu đi theo cười: “Vậy thì thật là đáng tiếc, vốn còn muốn mượn cơ hội cùng ông ta nói chuyện đấy.” Anh nhìn lại Lăng Vi, phát hiện ánh mắt của cô yên lặng dừng lại bên cạnh một chiếc xe, chiếc xe kia chính là xe của Tôn Viêm Thần. Nhớ tới lúc nãy thấy người phụ nữ, Húc Nghiêu vươn tay, hơi khom lưng: “Xin hỏi tôi có thể có vinh hạnh đi vào chung cùng với cô?”
Bên trong có không ít nhân viên phục vụ trẻ tuổi giải thích với khách về thư họa châu báu trong phòng trưng bày. Các vật phẩm quý giá bên trong hành lang nghệ thuật so với ngày hôm qua lại càng nhiều hơn. Khách yên tĩnh mà cẩn thận thưởng thức, thỉnh thoảng lại phát hiện món đồ đã ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, giống như là Tống Triều Trần Vinh 《 Mặc Long đồ 》, ông vẽ rồng, rất biến hóa, vẩy mực thành vân, uống nước thành vụ. Nhưng mà trong này khiến người khác chú ý nhất chính là vật đặt ở trong tủ kính thủy tinh tản ra ánh sáng rọi chói mắt của châu báu thạch anh.
Húc Nghiêu quay đầu đi, nhỏ giọng hỏi: “Xem qua nhiều đá quý như vậy, cô có thích cái nào không?”
Ngón tay Lăng Vi hướng đến bên cạnh một vật tầm thường nói: “Tôi thích cái đó, Hắc Diệu Thạch.”
Húc Nghiêu nghe xong hơi giật mình ồ một tiếng, Lăng Vi nở nụ cười: “Thế nào, cảm thấy Hắc Diệu Thạch không đủ sang trọng? Đúng thế, chúng ta cũng biết Hắc Diệu Thạch chỉ là một loại đá quý hạ đẳng thường có màu đen.”
“Tôi thực sự rất ngạc nhiên, nhưng mà không phải bởi vì nguyên nhân kia. Khi còn bé trong nhà vẫn có một khối Hắc Diệu Thạch chạm khắc thành Thần Thú, bộ dạng rất kiệt xuất, nghe mẹ tôi nói là dùng để trấn tà bảo vệ ngôi nhà, ở trong ấn tượng của tôi, Hắc Diệu Thạch giống như tôn giáo, Thần Ma gắn liền chung một chỗ.” Húc Nghiêu dẫn Lăng Vi đi tới trước chuỗi lắc tay Hắc Diệu Thạch này.
Trong mắt Lăng Vi hiện lên một tia vui mừng, đem tượng Phật treo bên người cẩn thận lấy ra: “Hắc Diệu Thạch có năng lượng mạnh mẽ mà thuần khiết, đặt ở nơi có tà khí nặng dùng để ngăn chặn ma quỷ tàn sát, thậm chí có thể chế tạo thành tượng Phật đen bóng. Nhưng mà nó còn có một cái tên khác —— nước mắt A Bạc Khế, nghe nói là người nào có Diệu Thạch màu đen này, vĩnh viễn không bao giờ khóc, bởi vì, nước mắt A Bạc Khế làm các thiếu nữ đã thay anh chảy khô tất cả nước mắt, đem tặng Hắc Diệu Thạch cho người trong lòng, sẽ không khóc nữa, hạnh phúc vui vẻ.”
Húc Nghiêu đã thấy Tôn Viêm Thần rồi, lại được nghe Lăng Vi nhắc tới “Người trong lòng”, tự nhiên liên tưởng đến vật này là Tôn Viêm thần tặng cho Lăng Vi , mà bây giờ Lăng Vi còn cẩn thận mang theo có thể thấy được đối với anh ta tình chưa dứt. Trong lúc đó anh ội vàng ôm lấy Lăng Vi, dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người có thể nghe được nói: “Vật này là do Tôn Viêm Thần tặng cho cô, cô nói nếu như anh ta nhìn thấy chúng ta như vậy sẽ nghĩ thế nào?”
Lăng Vi hất mặt nở nụ cười, chỉ cảm thấy Húc Nghiêu cố ý làm như vậy hơi thái quá, cô vỗ nhẹ một cái ở sau lưng Húc Nghiêu: “Là cha tôi tặng, khi còn bé tôi rất thích khóc, ông ấy không biết nghe ai nói đây là đá quý không khóc, đặc biệt mua một khối để cho tôi mang theo.”
Tôn Viêm Thần mới vừa rồi liếc mắt liền thấy Lăng Vi, vốn định nói chuyện với cô, kết quả lại thấy cô cùng người đàn ông khác ôm ấp nhau, anh sững sờ ở tại chỗ. Bên cạnh Tòng An kéo tay của anh, ánh mắt u ám, cô mỉm cười lên tiếng: “Vi Vi, cậu cũng ở đây à.”
Thấy Húc Nghiêu còn không tính buông ra, Lăng Vi âm thầm dùng sức véo bên hông anh một cái. Chỉ nghe một tiếng kêu đau, tay Húc Nghiêu cuối cùng cũng buông ra. Anh dùng vẻ mặt bị thương nhìn Lăng Vi, không chú ý đến hai người trước mặt.
Bị anh náo loạn như vậy, Lăng Vi lại cảm thấy thả lỏng không ít: “Nghe nói các cậu đã đính hôn, chúc mừng.”
Tôn Viêm Thần nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nóng bỏng, Lăng Vi trước mắt so với ba năm trước đây bây giờ càng thêm trưởng thành dịu dàng, mà cô c