
ch Hi giải thích.
“Thế nhưng —— nương ta thực sự là đã ngủ rồi mà! Người hiện tại thân thể không tốt, đại phu bảo để người nghỉ ngơi nhiều!” Tần Dĩ Mạt cắn cắn môi dưới, làm một dạng người vì sao không tin ta.
“Ta, ta chỉ là muốn ở chỗ này chờ Hương Lan tỷ tỷ tỉnh lại. . . . . .”
“Vậy tại sao ngươi không vào trong kia chờ, không cần phải quỳ bên ngoài như thế này đâu!” Đôi mắt Tần Dĩ Mạt tràn đầy nước mắt, ủy khuất nhìn Bạch Hi, nói: “Cha, vừa rồi có rất nhiều hạ nhân ở chỗ này chỉ chỉ chỏ chỏ. . . . . . Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, nói Bạch gia chúng ta tiếp đãi khách quá khắc khe, thật sự là không tốt đâu!”
Ngu Tâm Nhi bị Tần Dĩ Mạt trách móc một hơi, nói không nên lời, nàng thật lòng muốn bồi tội mà! Tại sao từ trong miệng con bé nói ra, lại giống như là mình bức bách Hương Lan tỷ tỷ.
“Được rồi! Việc này cũng do Tâm Nhi suy nghĩ không chu đáo” – Bạch Hi nhíu đôi lông mày rậm rạp, vừa nói.
“Là..là…đều là Tâm Nhi không tốt!” Gương mặt tuyệt mỹ của Ngu Tâm Nhi nhíu lại, ủy khuất nói..
Người trong lòng mất hứng rồi, nam nhân si tình đệ nhất thế kỉ lập tức liền cứng rắn lên đến đỉnh điểm không vui , chỉ nghe hắn liên thanh nói: “Cũng vì Tâm Nhi lo lắng cho bệnh tình của Hương Lan thôi! Sao lại không tốt?”
“Ta biết ngay cặn bã cha này không nhờ cậy được!” Tần Dĩ Mạt trong lòng coi thường.
Chờ đến lúc Ngu Tâm Nhi mặt mày tràn đầy nước mắt được cặn bã cha của nàng đưa đi, Tần Dĩ Mạt mới quay đầu trở về phòng.
Nhìn sắc mặt ảm đạm của Tả Hương Lan đang nằm trên giường, nàng âm thầm thở dài.
Từ khi Tả Hương Lan xảy ra chuyện đến nay, Bạch Hi đến thăm nàng tổng cộng không quá hai lần, mỗi lần đếu cũng đều nói qua loa này nọ không buồn không lo. Nhưng Tần Dĩ Mạt chắc chắn mới nghe nói, hắn không chỉ cho mẹ con Ngu thị vào “Phương Di trai” gần thư phòng hắn nhất, mà mấy ngày trước còn ghé qua thăm. .
Trong khố phòng của Bạch gia, các loại trân bảo như nước song cuồn cuộn tiến vào Phương Di Trai, cái hành vi gióng trống khua chiêng này có ý gì, nhìn bằng một mắt cũng biết được, đã từng có một tên nô tài truyền ngôn loạn xạ: “Bạch gia muốn cưới Ngu thị làm bình thê, vị trí chủ mẫu của Tả Hương Lan sợ là khó giữ!”
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hôm nay Tần Dĩ Mạt phải khiển trách nặng nề nô nhân trong phủ.
“Ai. . . . . Nếu ngay cả mình cũng biết lời đồn trong phủ, Tả Hương Lan thân là nữ chủ nhân của Bạch phủ làm sao lại không biết được chứ. “ Mưa to gió lớn nổi lên ngoài cửa sổ, tiếng sấm chớp nháy ầm ầm.
Tiểu nha hoàn Thanh Nhi dựa vào bên tấm màn xanh lười biếng ngáp một cái..
“Thanh Nhi. . . . . .” – Lúc này trong tấm màn truyền ra một giọng nữ thanh thúy, nàng hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Tiểu thư.” – Thanh nhi nhanh chóng trả lời: “Giờ mùi canh ba , cô chỉ vừa mới ngủ trưa một chút, hay là ngủ thêm một lát đi!”
“Không được!” – Tần Dĩ Mạt vén tấm màn, đôi mi nhăn lại, nàng thì thào tự nhủ: “Ngủ tiếp vào lúc trời âm u quỷ dị như thế này, sẽ không có được mộng đẹp đâu!”
Thanh Nhi hầu hạ nàng thay đổi xiêm y xong, Tần Dĩ Mạt lại hỏi : “Nương ta bên kia sao rồi?” – Tả Hương Lan bụng cũng đủ tháng, cũng sắp đến lúc sinh rồi.
“Hai canh giờ trước Chúc ma ma có phái người đến nói, phu nhân rất khỏe, còn nói hôm nay gió lớn, để tiểu thư yên tâm ở trong phòng, không cần đi đến Hi Lan viện.”
Tần Dĩ Mạt gật đầu, nàng nhìn ngoài cửa sổ, sự âm u che kín bầu trời, trong lòng bỗng dưng có chút nôn nóng, cứ luôn nghĩ hôm nay dường như sẽ phát sinh chuyện gì không tốt.
Lắc lắc đầu, để cái ưu phiền kia nén lại trong lòng, Tần Dĩ Mạt nhẹ nhàng thở dài.
“Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư. . . . . . . . . . . .” . Một âm thanh gấp gáp tiến đến.
Tần Dĩ Mạt cả người giật mình một cái, đứng bật dậy.
Nhìn Thanh Bình trên người ướt đẫm, đến ô cũng không che, Tần Dĩ Mạt gấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Phu nhân, phu nhân nàng muốn sinh rồi!” Thanh Bình kích động nói.
Tuy nhiên, trong lòng Tần Dĩ Mạt cũng không có một chút cảm xúc nào mừng rỡ mà còn thêm trầm trọng, thời gian Tả Hương Lan mang thai đã đủ, cho dù bây giờ muốn sinh cũng là chuyện bình thường, Thanh Bình cũng không cần kích động chạy qua đây đâu.
Chẳng lẽ Tả Hương Lan xảy ra chuyện, càng nghĩ trong lòng càng nôn nóng, Tần Dĩ Mạt cũng không quan tâm cái khác, cầm lấy cái ô treo trên cửa, nâng váy chạy về phía Hi Lan viện.
Vừa bước vào trong phòng, nàng lướt mắt nhìn về gương mặt u ám của Bạch Hi, lại nhìn sang phía mẹ con Ngu thị đang cuộn tròn sụt sùi khóc lóc, trái tim nàng nóng ruột run rẩy cất tiếng hỏi: “Nương ta nàng làm sao vậy?”
“Tiểu thư. . . . . .” Thanh Bình đi theo phía sau hai mắt giận dữ trừng “Liên nhi” trong lòng Ngu Tâm Nhi, không ngừng kích động, chỉ trích nói: “Là ả, là cái tiểu tiện nhân ác độc này, ả dĩ nhiên dám cho phu nhân uống thuốc bổ có chứa hoa hồng.” .
Tần Dĩ Mạt nhưng cảm giác trong đầu vang một tiếng oanh, nàng gắt gao nhìn chầm chầm tiểu cô nương trong lòng Ngu Tâm Nhi, từng chữ từng chữ hỏi “Là ngươi muốn hại nương ta?“
Ngu Liên Nhi khóc đến không thở được, run run nói: “Liên nhi không phải cố ý mà! Liên nh