
t nhất ở Chiết-Châu, danh tiếng vang vọng
thiên hạ.
“Vậy. . . . . . Ngoại tổ phụ ông ấy hiện tại không lo lắng chứ?” Tần Dĩ Mạt khẩn trương đhỏi.
“Hà nhi yên tâm đi! Ngoại tổ phụ con chỉ là vì quá mức bi thương, một thời
gian không tiếp thu được sự thật cho nên mới lâm bệnh, hiện tại đã đỡ
rất nhiều, bên người ông lại có cô mẫu chiếu cố, chỉ cần tịnh dưỡng tốt, hoà hoãn tâm tình là được.”
Theo như lời nói của Tả Hướng Thiên, cô mẫu chính là muội muội ruột của Tả Lâm Dật,
năm ấy cha mẹ nàng cưng chiều nàng, sợ nàng gả ra ngoài bị gia đình
chồng khi dễ liền tìm một người con rể ở rể. Vì vậy vị cô nãi nãi cho dù đã thành hôn nhiều năm như vậy rồi , cho dù cha mẹ chồng đễ đã tạ thế,
cũng vẫn như cũ sống với ca ca. Thậm chí sinh ra hài tử đề lấy họ Tả. Mà cái vị công tử ca phong lưu vừa nãy tự xưng là nhị cữu cữu của Tần Dĩ
Mạt, đó là con trai của nàng ta.
Sau khi hiểu rõ quan hệ trong đó, Tần Dĩ Mạt vỗ nhẹ nhàng vỗ ngực, lộ ra
biểu tình thả lỏng: “Ngoại tổ phụ không có việc gì , vậy thật sự quá
tốt! Nếu không, nương ở dưới cửu tuyền sẽ không an tâm!”
Tả Hướng Thiên nghe ngoại sinh nữ lại nhắc tới muội muội số khổ của hắn,
trên mặt không khỏi có một tầng bi thương, hắn than thở nói: “Ta lần này tới, một là muốn cúng tế nương ngươi, hai là muốn để người hại chết
nàng đền mạng, nhưng không nghỉ tới sự tình lại đột nhiên phát sinh
thành như vậy, người hại chết mẹ ngươi cư nhiên đã tự sát, ai————” . Tuy nói đồng lõa hại chết muội muội còn có một người, nhưng dù sao chỉ là
một nha đầu mới năm sáu tuổi, chẳng lẽ một nam nhân cao bảy thước như
hắn lại thực sự đi làm khó mội hài tử?
“Aizzz! ! ! !”
Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cậu, con ngươi đen láy của Tần Dĩ Mạt khẽ chớp một
cái, trong vô thức lặng lẽ nói một câu, sẽ không đơn giản như vậy, trong lòng nàng khẽ nói: “Cũng sẽ có một ngày. . . . . . . . . . . . . . . . . .” .
Nhóm Tả Hướng Thiên hai người ở lại Bạch phủ nhiều tháng liền mới khởi hành
về nhà, bên bờ sông, Tần Dĩ Mạt chậm rài thu hồi ánh nhìn từ xa xa, xoay về bên cạnh nhìn gương mặt như trút được gánh nặng, nói rằng: “Cha……Hà
nhi đã lâu không có ra phố rồi, muốn ra ngoài mua sắm, có được không?”
Bạch Hi cười gật đầu, nói : “Đi tiêu sầu cũng tốt, Bạch Phúc, ngươi phái vài người đi bảo vệ tốt tiểu thư.!”
“Dạ!” Đại tổng quản Bạch gia, Bạch Phúc cúi người đáp.
Ngồi trong kiệu, tâm tư Tần Dĩ Mạt nhanh chóng chuyển động, Tả Hương Lan đã
chết, như vậy theo kịch tình Ngu Tâm Nhi cái đóa hoa thánh mẫu kia”lừa
dối cha” trong tiểu thuyết nên leo cao mà trở thành Bạch Hi thê tử, mà
nữ nhi của nàng Ngu Liên Nhi sẽ trở thành Bạch Liên Nhi, trở thành Bạch
phủ Nhị tiểu như, là muội muội của Bạch Hà nàng.
Tần Dĩ Mạt sau khi nghĩ tới đầy, liền thấy trong ngực từng trận bức bách,
cái loại cảm giác nghẹn ức biết rõ sẽ bị cái đóa sen trắng đem mình ra
làm vật hi sinh, nhưng chỉ có thể trói tay chịu chết, quả thực thật
khiến người phát điên.
“Tiểu thư. . . . . .” Bên ngoài kiệu, Thanh Thảo thì thầm ríu rít nói : “Nghe nói Ngọc Túy Hiên vừa mới nhập trang sức tốt nhất, nếu không chúng ta
qua xem thử đi?”
Tần Dĩ Mạt lần này đề xuất muốn đi dạo phố, đơn giản cũng để tận mất xem
hương vị “Cổ đại thế giới”, đối với việc muốn đi đâu xem cũng không để
ý, chỉ nghe nàng nói: “Đi, chúng ta liền đi qua đó!
“Ôi . . . . . Bạch tiểu thư, cô đã tới!” Một nam tử trung niên dáng người
mập mạp, vẻ mặt nịnh nọt cười nói : “Thực sự là khách quý tới, khách quý tới nha!”
Tần Dĩ Mạt nhàn nhạt gật đầu, Thanh Thảo ở một bên cất giọng cao hăng hái
nói: “Vương chưởng quỹ, tất cả mặt hàng tốt nhất của các ngươi lên đây” .
Bạch gia ở Tấn Châu ai mà không biết chứ? Đó nhưng là kẻ có rất nhiều tiền
nha! Gương mặt đầy thịt của Vương chưởng quỷ cười tươi như đóa hoa, chỉ
nghe hắn liên tục đạp ứng, chỉ chốc lát lấy ra một hộp tử đàn tinh chế
không gì sánh được.
“Đây là bạc mạ kim khảm châu bảo điền vĩ, kim điểm thúy khảm đông châu nhĩ hoàn, Kim tương châu thúy biên bức nhĩ hoàn, tử châu mã não hạng liên, . . . . . . . . . . . . Mỗi thứ đều là bản điếm
đem cất kĩ, đeo lên người Bạch tiểu thư thật sự rất hợp nha!”
Tần Dĩ Mạt nghe chưởng quỹ liên tục thổi phồng, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nghĩ thầm: mình chỉ mới là tiểu nhi mấy tuổi, căn bản là
không thích hợp đeo mấy vật kinh diễm này, tên béo này cũng thật là trợn mắt mà nói dối.
Nhìn Tần Dĩ Mạt hưng trí như vậy , Vương chưởng quỹ kia không khỏi có chút
nóng nẩy, hắn chớp chớp mắt, bỗng nhiên nói cái gì với hỏa kế đứng bên
cạnh, hỏa kế kia gật đầu lập tức chạy tới nội đường.
“Bạch đại tiểu thư. . . . . .” Vương chưởng quỹ cười hì hì đích nói : “Tiểu
thư cônếu là quý nhân là từ núi vàng núi bạc đi ra, mấy thứ này này có
thể là đã từng nhìn thấy qua, cũng không cảm thấy hiếm lạ. Nhưng là vừa
hay nha! Bản điếm khoảng thời gian trước nhập vào một kiện trân bảo tinh chế, tiểu nhân liền lấy cho cô cầm xem nha. . . . . .” .
Lông mày Tần Dĩ Mạt khẽ hất lên, dường như là có chút hiếu kỳ.
“Đây là ngọc bội?” Nàng nhẹ nhàng cầm lấy ngọc bội kim ti tú trù x