
vui.
“Cái kia không quan hệ, Ngọc Phân có thể đi cùng con, nàng học ở nước Mỹ nhiều
năm như vậy, tiếng Anh nhất định lưu loát.”
“Mẹ! Con là đi bàn bạc công tác, không phải là đi chơi.” Hắn không nể mặt, tăng
thêm ngữ khí nói.
Ôn Như Mai bị ngắt lời, thế này mới ngoan ngoãn câm miệng.
Không có biện pháp, bà vốn cùng con không có tiếp quá gần, luôn cảm thấy mẹ con
hai người luôn có khoảng cách, theo con càng ngày lớn lên, bà không thể can
thiệp đến công việc của hắn, mỗi lần chỉ cần hắn nghiêm mặt xuống, bà liền sợ
hãi.
Liếc mắt mẫu thân cùng Triệu Ngọc Phân, Ngụy Tuyển Triệt đi thẳng trở về phòng,
cởi quần áo đi vào phòng tắm, sảng khoái tắm rửa.
Sau khi chuẩn bị xong, hắn mang theo chìa khóa xe đi xuống lầu.
Khuôn mặt Ôn Nhu Mai tươi cười, tiến lên nói với hắn “Tuyển Triệt, dù sao con
cũng phải xuống núi, không bằng tiện đường đưa Ngọc Phân về nhà đi.”
Ngụy Tuyển Triệt đưa mắt liếc mẫu thân một cái, thật sự là chưa từ bỏ ý định,
vô luận như thế nào chính là phải đem bọn họ cột cùng với nhau mới được, cho dù
được vài phần cũng tốt. Trong lòng hắn cảm thấy phiền chán, từ chối cho ý kiến
đi về phía gara.
Còn lại là Triệu Ngọc Phân được Ngụy mẫu ủng hộ, như con chim đi theo phía sau
hắn.
“Tuyển Triệt ca, bụng người ta cảm thấy đói a, chúng ta có thể hay không dùng
bữa tối trước, sau đó anh đưa em về nhà?”
“Thật có lỗi, tôi sẽ đến không kịp.”
“Đến không kịp a… Như vậy tốt lắm, chúng ta liền trực tiếp đến nơi hẹn cùng với
đối tác đầu tư nước ngoài, anh cứ việc bàn công tác, em có thể chờ anh, chờ sau
khi bàn xong rồi, em lại cùng anh đi ăn tối.” Nàng tận lực biểu hiện khéo léo
lại ôn nhu.
Ngụy Tuyển Triệt đưa môi cười “ Điều này có vẻ khá xấu hổ? Vì không muốn chậm
chễ thời gian dùng bữa tối của cô.” Hắn đưa tay ra hiệu , Trần thúc chờ lâu
ngày lập tức tiến tới “Trần thúc, phiền chú lái xe đưa Triệu tiểu thư về nhà.”
Tại sao có thể như vậy?! “Nhưng là dì rõ ràng bảo anh đưa em về nhà…” Nàng lôi
kéo hắn không tha.
Ngụy Tuyển Triệt không để ý tới, …… “Trần thúc, phiền chú.” Sau khi bỏ lại
những lời này, hắn ngồi trên xe của mình, khởi động động cơ tăng tốc đi, đem
Triệu Ngọc Phân giao cho Trần thúc.
Sau khi xe xuống núi, trực tiếp lái xe đến cửa hàng bánh nơi Lương Tử Bái làm
việc.
Ngụy Tuyển Triệt nhìn xuống đồng hồ trên tay, còn có điểm sớm, nàng không có
tan tầm nhanh như vậy.
Hắn đương nhiên có thể trực tiếp tới cửa đem người bắt đi, nhưng nàng nhất định
không vui, không vui vẻ, nàng sẽ cấm hắn đến tìm nàng, cho nên, vì muốn làm cho
nàng vui vẻ, hắn vẫn là ngoan ngoãn chính mình tìm việc gì làm để giết thời
gian, chờ thời gian tan tầm đến hắn xuất hiện trước mặt nàng.
Đúng
rồi, lúc phía trước nghe được Trần thư kí cùng bạn gái nói chuyện điện thoại,
hình như nghe nói gần đây có mở một cửa hàng trái cây phong cách Nhật Bản, điểm
tâm không chỉ có phong cách độc đáo, hương vị lại ngon cực kì, không bằng hắn
thừa dịp hiện tại đi mua vài cái cho con mèo nhỏ trong lòng nếm thử.
Hắn gọi điện thoại hỏi Trần thư kí, bất quá tên kia cũng thật sự là một cái tên
trời đánh, nói rằng không biết địa chỉ, chỉ đại khái cho hắn một khu vực, không
có biện pháp, hắn đành phải xuống xe chính mình chậm rãi tìm kiếm.
Sau khi đem xe dừng ở ven đường, Ngụy Tuyển Triệt xuống xe đi dọc theo phương
hướng Trần thư kí nói, đầu tiên rẽ vào một ngõ hẻm, sau đó hướng hai bên tìm
kiếm.
Ban ngày có lẽ dễ dàng hơn một chút, nhưng hiện tại bây giờ sắc trời tối, hắn
đi một hồi hơn nửa vòng, vẫn là không thu hoạch được gì.
“Kì quái, không phải là gần đây sao?” Hắn muốn gọi điện thoại cùng Trần thư kí
xác nhận một lần, không hề nghĩ tới tình trạng tín hiệu không có xuất hiện.
“Thật sự là gặp quỷ!” Hắn không kiên nhẫn mắng một câu, đưa điện thoại vào
trong túi.
Đột nhiên, ánh mắt sắc bén của hắn phát hiện một mảnh ánh sáng bên tay trái có
vẻ phát ra từ ngõ nhỏ kia, hình như xuất hiện một cửa hàng trái cây hư hư thực
thực.
Kiến trúc tòa nhà chật chội, ánh sáng hơi hơi xuyên qua một cửa hàng trong đó,
vào ban đêm phát ra ánh sáng màu lam hạt hấp dẫn Ngụy Tuyển Triệt đi tới.
Hắn lập tức nâng bước chân rẽ vào trong ngõ, thẳng tắp đi đến cửa hàng hơi hơi
lộ ra ánh sáng.
Thật sự khá bí mật, mở một cửa hàng ở đây thật không dễ dàng.
Ngụy Tuyển Triệt đi vào trong cửa hàng, phát hiện hàng rào bằng gỗ vây xung
quanh quầy tính tiền, phía sau còn có một tấm vải màu xanh sẫm lớn che khuất,
trang trí khá cổ quái so với cửa hàng trái cây trong tưởng tượng của hắn hoàn
toàn không giống nhau. Trong lòng cảm thấy buồn bực, lúc này, tiếng bước chân
từ phía sau màn che ở quầy loáng thoáng truyền ra.
Hắn vội vàg mở miệng hỏi: “Xin hỏi đây là bà chủ sao?”
“Hi, là tôi.”
Tiếng nói nữ nhân mang theo thanh âm dày đặc, nhưng nghe không được là người
của địa phương nào.
Bà chủ thật kì lạ, ẩn ở đằng sau tấm màn không chịu đi ra, điều này làm cho
thói quen nói chuyện người đối mặt của Ngụy Tuyển Triệt đành phải di chuyển
thân mình, cố gắng nhìn thấy bộ dáng của bà chủ.
Mặc kệ là hắn đưa lưng thấp đến