
, hệt như đó là dấu vết thuộc về cô.
Hai người tới bệnh viện mới biết mình đến quá sớm, bác sĩ còn chưa đến nữa. Hai người nhìn nhau một cái, nóng vội đâu chỉ có hai người họ, không ít người sắp làm ba mẹ đều thất vọng ngồi đây chờ. Tây Thuần hơi bất đắc
dĩ: “Hay anh về công ty đi? Em đợi lát nữa là được chứ gì.”
Mày Trình Nghi Bắc chau lại: “Không cần đâu, đã nói đi cùng em rồi.”
Tây Thuần đi trước, Trình Nghi Bắc đi theo phía sau cô một khoảng không xa
cũng không gần. Cô bất chợt xoay người lại, anh thất thần thoáng chốc là lập tức đón lấy ánh mắt cô.
Bạn tin không? Một ngày nào đó trên thế giới này sẽ có người sẽ nói với
bạn: “Anh luôn luôn đứng phía sau em, bất cứ khi nào em quay lại.”
Ánh mắt anh hơi mù mịt, cô lại cười: “Muốn đi chung với em không?”
Anh ngây ngốc đứng tại chỗ, anh nên làm gì đây?
Tây Thuần bước đến bên anh: “Đầu tiên phải hỏi em muốn đi đâu!”
Trình Nghi Bắc xoa trán: “Thế em muốn đi đâu?”
“Còn sớm, anh cũng chưa định đến công ty, chúng ta cùng xuống vườn hoa đi!”
Anh buồn cười, lần này đi bên người cô, cùng cô sánh vai.
Khi hai người đến, vườn hoa đã có không ít người.
Ở phía trước hai người có một đôi tình nhân diện mạo đặc biệt chói mắt, hình như bọn họ đang cãi nhau.
Bạn nam: “Không phải trước kia chúng ta cũng nắm tay đi ra ngoài như đôi tình nhân mà?”
Bạn nữ đang giận dỗi: “Lúc ấy ai nói dắt tay nhau đi ra ngoài đây sẽ bị đàm tiếu không tốt thế?”
Bạn nam: “Anh đã nói ư?”
Bạn nữ gật đầu cái rụp, bỗng nhớ đến chuyện còn quan trọng hơn: “Trước kia
anh nắm tay ai đi đâu rồi hả? Khó trách lúc trước không chịu dắt tay em, hóa ra sớm đã có người khác chứ gì?”
Bạn nam: “Nói bậy.”
*********
Tây Thuần không nhịn được cười rộ lên, Trình Nghi Bắc cũng mỉm cười nhẹ
nhàng, sau đó dìu cô ngồi xuống, cô không thích thế này lắm, dù đang
mang thai, nhưng cô cũng thấy không cần cẩn thận đến độ này, sức sống
của con làm gì yếu ớt vậy chứ.
Ngồi trên băng ghế, Tây Thuần than: “Đến bao giờ trời mới hết nóng đây!”
Nực ơi là nực, phiền ơi là phiền, để ta yên coi.
Trình Nghi Bắc tùy ý ngồi xuống, bộ dáng chết cũng không quan tâm khí trời: “Lòng bình thản tự nhiên sẽ thấy mát mẻ.”
Nói cũng như không, cô bĩu môi: “Lòng chưa bình thản được, mát nổi không.”
“Thế hãy tưởng tượng mình đang nằm trong tủ lạnh đi.”
“Sẽ thành đá mất.”
“Bù lại không nóng nữa.”
“Nhưng lạnh lắm.”
Anh nhíu mày: “Mặc quần áo dày chút là ổn thôi.”
“Được.” Cô đồng ý: “Anh đi cùng em sẽ đỡ lạnh hơn. Vẫn là có anh mới có lợi.”
川… “Lợi chỗ nào?”
“Có người ngủ cùng em nè, mùa đông sẽ không lạnh lắm, cùng lắm mùa hè hơi nóng chút, nhưng có máy lạnh rồi…”
“Ồ, cảm ơn đã giúp anh biết mình có giá trị vĩ đại như thế.”
“Ha ha, không có chi.”⊙﹏⊙
Cứ em một câu, anh một câu như vậy cho đến khi tới giờ, sau đó xếp hàng chờ khám thai.
Tây Thuần đứng bên trong, nhìn những người chồng cứ dán mắt vào cửa kính, ai dám nói chồng không quan tâm chăm sóc vợ nữa.
Trình Nghi Bắc rất bình tĩnh ngồi bên kia hành lang, trong tay cầm tờ báo bị
người ta vứt bỏ, hình như anh tìm được mục làm mình hứng thú, ngồi đọc
chăm chú.
Tây Thuần đảo mắt liếc anh một cái, nhìn chồng người ta thật là xúc động, nhìn bộ dáng anh thấy thật thất bại.
Tính ra cô lại không hề ngại, thật sự không hề ngại anh. Converter: Mây Trắng
Editor: Ý Như
Càng ngày Tây Thuần càng thích ngủ, không biết có phải ngủ càng nhiều con
người càng vui vẻ không nhỉ. Trên thế giới này, nếu đứng thứ ba là hạnh
phúc, thứ hai là ăn ngon, thì điều tuyệt vời nhất là được ngủ. Cảm giác
mỗi khi thức dậy được ánh mặt trời chào đón thật khoan khoái, cô nằm
nghiêng trên giường, hoàn toàn quên rằng mình đã ngủ ngược đầu. Nhớ rõ
tối qua ngủ đầu kia mà, sao thức dậy lại thấy mình nằm đầu này, cô nhớ
mình ngủ rất ngoan mà. ⊙﹏⊙
Cô lấy di động, mở nguồn, định coi giờ.
Nhưng lại bị năm mươi mấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình dọa cho khiếp sợ, mà người gọi đến tất cả đều là Trần Tư Dao.
Cô lập tức đứng lên, vội gọi lại cho Trần Tư Dao. Hiếm khi Trần Tư Dao
không nổi điên, chỉ quăng cho cô một địa chỉ nào đó, bảo cô đến nhanh
nhanh. Trần Tư Dao, cái chị này! Tính tình đúng là không tốt lên nổi,
nhất là không thể kiên nhẫn.
Không còn cách nào, Tây Thuần vội đến, cô không muốn lát nữa vì đến muộn mà bị mắng đâu.
Chẳng qua là nhìn tới cổng khách sạn năm sao, Tây Thuần có dự cảm không lành cho lắm.
Trang trí rực rỡ, ngay đến đèn chùm nhiều tầng cũng thuộc hàng cao cấp, tiếp
tân đang cười chào nhìn đến mình cũng ngượng không cười nổi, sàn nhà
trơn bóng đến nỗi có thể soi gương.
Chỗ này đúng là xa xỉ.
Cô bước vào một gian riêng được Trần Tư Dao đặt, chuyện đầu tiên cô làm là quan sát sắc mặt Trần Tư Dao, tốt lắm, thoạt nhìn không tệ. Nhưng lòng
Tây Thuần vẫn thấy bất an, cười cũng chẳng tươi.
Trần Tư Dao thấy cô đến, cầm menu thanh giọng gọi món, quả thực coi đây là nhà mình.
Xong còn hỏi Tây Thuần: “Em có ý kiến gì không?”
Tây Thuần lắc đầu, cho dù trả theo kiểu AA cô cũng đau lắm cơ.
Quy tắc AA: mỗi người trả một nửa tiền
Trần Tư Dao rất thản nhiên đưa lại menu