Old school Swatch Watches
Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324623

Bình chọn: 10.00/10/462 lượt.

ới, lười cập nhật, cô tự thấy xấu hổ với thái độ của mình.

Nhưng xấu hổ thì xấu hổ chứ, không cập nhật là không cập nhật.

Cô lên web, thật sự là không có chuyện gì làm, đành tùy ý tìm tác phẩm của mình trên Baidu. Không lục không biết, hóa ra có rất nhiều trang web

đăng tác phẩm của mình. Trước kia cứ tưởng những tác phẩm nổi tiếng mới

bị đạo văn qua nhiều trang web khác, giờ mới biết nhiều đến vậy. Thôi

đi, cô thậm chí còn không được coi là tác giả nổi tiếng nữa là, vậy mà

cũng có người đến đạo. Đạo văn cũng cho qua đi, chủ yếu là loạt bình

luận để lại bên dưới.

‘Cám ơn chủ nhà đã cập nhật’.

‘Cảm ơn bạn đã chia sẻ’.

‘Ủng hộ chủ thread’.

Thật sự Tây Thuần không biết nên hình dung cảm xúc của mình lúc này thế nào, từng câu từng chữ cô đều phải vặt óc suy nghĩ, chăm chỉ đánh ra, bị

người ta đạo văn, người đọc lại còn cám ơn người đã cướp văn của cô. Tác giả thật là cô đây thì diễn đàn không ai nhắc đến… Người đọc không quan tâm tác giả là ai, địa vị của độc giả đúng là ngày càng cao, mà tác

giả, không biết nói địa vị thế nào cho đúng, có lẽ chỉ cần tên một tác

giả nổi tiếng trên thanh status thôi nhỉ.

Nhất thời Tây Thuần thấy khó thở, đăng kí bừa một tài khoản, câu nói uyển

chuyển một chút, vẻ như chưa được tác giả cho phép mà trộm văn là không

nên đâu. Cô bình tĩnh nhìn hồi đáp bình luận của mình, đây cũng đâu phải tác phẩm của tác giả nổi tiếng, đối phương đang quảng cáo giúp tác giả

còn gì. Tây Thuần choáng váng nhìn bình luận đó rất lâu. >’< Editor còn nổi điên huống chi chị là tác giả.

Cô nhớ có một lần mở chuyên mục của mình, có người nhắn lại là ‘Đừng xem ở trang khác, trang này của tác giả, hay hơn’. Giờ nhớ lại cô rất cảm

động, ít nhất người ta đọc xong còn biết nói cô là tác giả, biết để lại

bình luận. Trong khi đó… Giờ đa số người đọc đều đi cám ơn người đạo

văn, mấy ai còn nhớ tới người mỗi đêm vắt óc suy nghĩ, chăm chỉ khổ sở

đánh từng câu từng chữ, người đối mặt với máy tính kể về câu chuyện của

nhân vật nào đó.

Hơn nữa… cũng có nhiều người phản đối, bảo tác giả viết chưa được hay, chưa được hấp dẫn, bình luận chỉ thêm hao tổn tinh thần. Bọn họ được đọc

miễn phí, được ngang ngược, được làm vua có trình độ, được đánh giá, bởi bọn họ là độc giả.

Tây Thuần hít sâu một cái, chọn cách chứng thực văn bản là của mình mà nhắn lại ‘Cám ơn đã chia sẻ giúp mình’, xem kĩ những điểm bất mãn của bọn

họ. Sau đó thoát khỏi trang đó.

Theo cô thấy, nhiều người đọc không thể mua V, không còn cách nào nên phải

xem trên những trang chuyên đạo văn, nhưng không có nghĩa là không tôn

trọng tác giả. Người đọc chỉ cần tìm trong phút chốc, chỉ cần vài giờ là đọc xong hết tác phẩm mà tác giả phải dùng mấy chục ngày, thậm chí mấy

tháng mới viết ra được. Xin hãy nhớ kỹ, trăm ngàn câu từ đó tất cả đều

có tên là ‘Thành quả lao động’, xin hãy đổi cái thái độ đương nhiên ấy

thành một chút cảm kích biết ơn nhé. Có thể chọn không thích, nhưng vui

lòng đừng dùng thái độ ghét bỏ cùng khinh thường mà đáp trả.

Cô coi như tác phẩm mình viết chưa tốt, chưa có sức hấp dẫn quá lớn để giữ độc giả, là lỗi của cô, để những bất bình trong lòng biến mất toàn bộ.

Thực tế, Tây Thuần xuất bản ‘Hoàng hôn thủy tinh’ cũng chỉ bán được hai mươi ngàn quyển, coi như bán chạy. Cũng không được bao nhiêu tiền, thị

trường ngôn tình vốn đã nhỏ hẹp, đạo văn tràn lan, nói chuyện tác giả

muốn dựa vào văn kiếm tiền chỉ sợ không được mấy người.

Nghĩ đến chuyện xuất bản, cô lại thấy hơi buồn bực, cho dù không bán được

bao nhiêu, không thể phất lên sau một đêm, khấu trừ chi phí này nọ cũng

chẳng thừa bao nhiêu, bây giờ cô thật đúng là do Trình Nghi Bắc nuôi.

Không tiền, không quyền phát ngôn, cô rất để tâm đó.

Đã vậy còn gặp Đỗ Trạch Nhiên, cô gần như tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng trời sinh tính cô đã dễ lọc bỏ tức giận, nghĩ quá nhiều sẽ không nghĩ

tiếp nữa. Cô không muốn tăng thêm phiền toái cho Trình Nghi Bắc, sách

này là bảo bối của cô, nhưng đối với những người như Trình Nghi Bắc mà

nói căn bản nó không đáng nhắc đến. Mặc dù giờ cô cũng không hiểu rõ

tình hình của Bắc Ích lắm, nhưng cứ nhìn Trình Nghi Bắc đi sớm về trễ là đủ biết chuyện công ty chắc chắn không dễ thở, nên cô cứ ngoan ngoãn ở

nhà là giỏi rồi, không nên phiền anh, không nên gây thêm rắc rối cho

anh, đủ tiêu chuẩn làm vợ tốt rồi nhé.

Bởi vậy, thậm chí đến lúc này, cô cũng chẳng cảm thấy quá điêu đứng.

Chỉ là vừa đứng lên, điện thoại reo liền.

Cô thấy mẹ gọi đến, mày nhíu lại. Đa số đều là cô gọi về nhà, mà dù cho cô điện về nhà, mẹ cũng gác máy rất nhanh, bởi mẹ luôn nói thẳng vào vấn

đề, nhiều lời lại tốn thêm tiền. Thậm chí chỉ vài xu tiền điện thoại, mẹ cũng chưa từng lãng phí. Vậy nên khi thấy mẹ gọi đến, cô rất sợ hãi sẽ

có chuyện lớn xảy đến.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Cô nhận điện thoại, lo lắng hỏi.

“Tiểu Bảo bị bệnh, mấy ngày nay đều đến khám chỗ bác sĩ Trương, nhưng đến nay nó cũng chưa khỏi. Bọn họ bảo nên chuyển đến bệnh viện lớn trong khu

vực, nhưng mẹ không biết đường, mẹ sợ bị lừa. Tây Thuần, liên hệ với chị con, bảo