The Soda Pop
Đừng Vội Nói Lời Yêu

Đừng Vội Nói Lời Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325325

Bình chọn: 7.5.00/10/532 lượt.

ỗ này rất gần Hằng Đông. Tiêu Kiến Thành đáp.

Tô Lạc không có tâm tư cùng anh thảo luận vấn đề đó. Cô xuống xe, đến cửa nhà bố, dùng sức kéo cánh cửa sắt. Tuy cửa đã gỉ sét nhưng với sức

lực của cô, dù cố gắng đến mức nào cũng không thể mở ra. Chợt nhớ ông Tô từng có lần lấy chìa khóa ở khe nhỏ bên cạnh cửa, cô liền thò tay mò

tìm nhưng đáng tiếc, chẳng thấy đâu. Cô lại đi ra ngoài, tới gần ban

công, kéo hàng rào sắt đầy bụi, định tìm khe hở để chui vào nhà.

Tiêu Kiến Thành ngồi trên xe nhìn cô, không nhịn được nói đùa: “Nơi

này chắc cũng lắp camera. Tôi đoán, ngày mai báo chí sẽ đưa tin: Hai tên trộm nửa đêm lái xe hơi sang trọng đi ăn trộm, nhưng vì kỹ thuật quá

kém nên chẳng làm ăn được gì.”

Nghe anh nói vậy, Tô Lạc biết không có cách nào vào bên trong nên đành bỏ cuộc, quay lại ô tô.

“Anh cứ đi trước đi, không làm phiền anh nữa.” Cô nói.

“Em định đi đâu bây giờ?”

“Tìm một nhà nghỉ đến nghỉ tạm.” Tô Lạc đáp.

“Để tôi đưa em đi, đằng nào tôi cũng phải vòng lại đường cũ. Đầu đường có một nhà nghỉ đấy.”

Thật ra Tô Lạc đâu có ý đi thuê nhà nghỉ, bởi vì cô không một xu dính túi. “Khỏi cần phiền đến anh, tôi đi bộ qua đó là được.” Tô Lạc lắc

đầu.

“Đêm tối đi bộ không an toàn, em ngồi xe của tôi đi” Tiêu Kiến Thành vẫn hết sức nhiệt tình.

Tô Lạc hết cách, đành nói thật: “Tôi… Ví tiền của tôi vẫn bị giữ ở đồn cảnh sát.”

Tiêu Kiến Thành lập tức hiểu ra vấn đề. “Không có tiền à? Chuyện nhỏ, tôi cho em mượn, năm trăm tệ có đủ không?”

“Hai trăm là đủ rồi.”

Tiêu Kiến Thành rút tiền nhét vào tay Tô Lạc rồi giục cô lên xe.

Đến nhà nghỉ, Tô Lạc xuống xe, đi vào bên trong. Chợt nhớ ra một vấn

đề quan trọng, cô lại nhanh chóng ra ngoài, may mà Tiêu Kiến Thành vẫn

đứng bên cạnh ô tô.

Tô Lạc tiến lại gần anh, cất giọng ngại ngùng: “Có thể cho tôi mượn

chứng minh thư của anh không? Tôi không có nên không thể đăng ký.”

“Thế à? Tiêu Kiến Thành vỗ vỗ lên người.” “Tôi chẳng có thói quen mang theo chứng minh thư bên mình.”

Tô Lạc hết cách, đứng yên một chỗ, ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lại hai

trăm tệ cho anh. “Tôi sẽ nghĩ cách khác, không cần dùng đến tiền nữa,

cảm ơn anh.”

Tiêu Kiến Thành nhận tiền, lại hỏi: “Em định đi đâu?”

Tô Lạc nở nụ cười miễn cưỡng. “Không sao, tôi có nhà họ hàng ở gần đây, tôi sẽ qua đó nghỉ tạm một đêm.”

“Để tôi đưa em đi.”

“Không cần đâu, tôi đi trước đây.” Nói xong, Tô Lạc liền quay người

rời đi: Thật ra, gần đây chẳng nhà họ hàng nào cả, bởi vậy, cô có thể

làm gì khác ngoài chuyện đợi ở ngoài đường cho đến khi trời sáng?

Mới đi vài bước, cô chợt nghe Tiêu Kiến Thành ở đằng sau gọi mình: “Tô Lạc!”

Cô dừng bước, cố gắng nở nụ cười rồi mới quay người về phía anh. Người đàn ông đứng cách cô vài bước, sắc mặt lộ vẻ không vui.

“Chuyện gì thế?” Tô Lạc hỏi.

“Em định lang thang ở ngoài đường cả đêm hay sao?”

Bị anh phát hiện ra ý đồ, Tô Lạc ngẩn người, nhất thời không biết trả lời thế nào.

“Đừng phủ nhận, em đã đến bước đuờng cùng rồi.” Tiêu Kiến Thành đặc biệt nhấn mạnh mấy từ cuối.

Con người ở trong hoàn cảnh quẫn bách thường chỉ cầu sinh tồn mà

không cần biết bản thân ra sao. Một khi bị người bên cạnh nhìn thấu, sẽ

mang đến sức sát thương mạnh như vũ bão, không gì có thể ngăn cản. Tô

Lạc lập tức quay người bỏ chạy, Tiêu Kiến Thành liền đuổi theo, túm tay

cô.

Cô ra sức giật khỏi tay anh nhưng do dùng lực quá mạnh, xương sườn đột nhiên nhói đau khiến cô phải cúi gập người.

Tiêu Kiến Thành giật mình, vội hỏi: “Em sao thế? Bị đau ở đâu à?”

Tô Lạc lắc đầu. Một lúc sau, cơn đau dịu đi, cô mới đứng thẳng người.

Tiêu Kiến Thành nhìn cô, lại cất giọng quan tâm: “Em không sao đấy chứ?

Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”

“Tôi vẫn ổn.”

Tiêu Kiến Thành thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo, anh nghiêm mặt,

nói: “Em không cần trốn tránh tôi. Tôi cũng chẳng chán và mặt dày đến

mức cố tình kéo em đi đâu đó. Tôi chỉ cảm thấy em rất ngu ngốc, vĩnh

viễn không mở mang được đầu óc, rơi vào hoàn cảnh này cũng đáng đời.”

Nghe anh nói vậy, Tô Lạc lên tiếng: “Tôi ngu ngốc ư? Vậy anh hãy nói cho tôi biết, thế nào mới không bị coi là ngu ngốc?”

“Được thôi, để tôi nói cho em biết! Nếu thông minh một chút em nên

thừa nhận mình chẳng có nơi nào để đi. Tôi hoàn toàn có thể sắp xếp chỗ

nghỉ cho em. Nếu thông minh một chút, hôm nay trước khi bị bắt, em nên

gọi điện cho tôi ít nhất tôi cũng không để em bị nhốt với người chết.

Nếu thông minh một chút, em đã sớm, nhận ra, tôi là chủ dự án đầu tư đó. Nếu em chịu thương lượng với tôi, trả thêm một chút tiền đền bù là

chuyện nhỏ, đâu đến nỗi như bây giờ, cả nhà em bị tống giam?”

“Sau đó thì sao? Dù tôi mở miệng cầu xin, dựa vào cái gì mà anh tình

nguyện giúp tôi? Nếu tôi cầu xin thật, lẽ nào anh sẽ nhận lời hay sao?”

“Đúng! Tôi chưa chắc đã nhận lời giúp em. Tô Lạc, những người phụ nữ

khác, đặc biệt là người thông minh, chỉ cần quen tôi, chỉ cần biết tôi

có chút hứng thú với cô ta, cô ta sẽ tìm mọi cách bám lấy tôi. Một khi

khiến tôi vui vẻ, những chuyện này dễ như trở bàn tay. Còn em thì sao?

Lúc nào cũng tỏ ra thanh cao, tự cho mìn