XtGem Forum catalog
Đừng Vội Nói Lời Yêu

Đừng Vội Nói Lời Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325110

Bình chọn: 7.5.00/10/511 lượt.

g không để bụng, ngược lại còn cảm

thấy lời cô ta có lý. Tô Lạc trăn trở cả đêm, nghĩ mãi cũng không thông

một điều: Dương Nhuệ yêu Thẩm Doanh ở điểm nào? Ngoài ra, cô chẳng có

nét gì giống cô ta. Xuất phát từ góc độ này, cơ hội giành đưọc tình yêu

của Dương Nhuệ ngày càng mong manh.

Được sự chỉ bảo của Thẩm Doanh, Tô Lạc chuẩn bị tinh thần “nghênh

chiến” với Tiêu Kiến Thành. Cô tự đặt ra chiến thuật: nhất định phải

bình tĩnh, kiềm chế, không để ý đến anh ta. Nhưng một điều kỳ lạ là, mấy ngày sau đó, Tiêu Kiên Thành không xuất hiện, cũng chẳng có tin tức.

Anh ta uống rượu lái xe nên xảy ra tai nạn? Hối lộ quan chức nên bị

bắt? Sử dụng ma túy nên bị đi cải tạo? Hay là… bị hãm hại trong vụ án

hình sự?… Tô Lạc nằm trên giường, nghĩ đến vô số khả năng xấu.

Dù cắn rứt lương tâm nhưng cô vẫn khó có thể khống chế sự mong chờ

xảy ra những khả năng đó. Cho đến một buổi tối muộn, di động của Tô Lạc

đổ chuông, sự trông chờ ác độc mới hoàn toàn sụp đổ.

Tiêu Kiến Thành cất giọng trầm trầm ở đầu kia điện thoại: “Tô Lạc, đến uống rượu với tôi đi!”

“Uống rượu ư?” Tô Lạc chau mày.

“Lần này, tôi nhất định sẽ thắng em.”.

“Anh không sao đấy chứ?”

“Tất nhiên không sao rồi. Tô Lạc, chúng ta một chọi một tôi không tin không thắng nổi em.”

“Tôi không uống.” Tô Lạc đáp.

“Tại sao lại không uống? Em không giữ thể diện cho tôi à ?”

“Ai bảo tôi không có thể diện? Thể diện của tôi lớn lắm đấy. Tôi cảnh cáo em, đừng đắc tội với tôi!”

Vừa định cãi lại, Tô Lạc chợt nhớ đến “chiến thuật”, liền đổi giọng: “Tôi buồn ngủ rồi, chào anh!”

“Chào gì chứ?” Tiêu Kiến Thành chưa kịp phản ứng, Tô Lạc đã cúp điện thoại.

Di động lại đổ chuông, lần này, Tô Lạc trực tiếp tắt máy. Phải bình tĩnh kiềm chế, mặc kệ anh ta, cô thầm nhắc nhở bản thân.

Hai phút sau, bác sĩ trực ban lao vào phòng, giơ cao di động “Tô Lạc, có điện thoại tìm cô.”

Tô Lạc không nghe. “Tôi sắp đi ngủ rồi.”

Bác sĩ mặc kệ, ấn di động vào tai cô.

“Tại sao lại cúp điện thoại của tôi?” Giọng Tiêu Kiến Thành ở đầu dây bên kia truyền tới.

“Tôi không muốn nói chuyện với anh.”

“Tại sao không muốn nói chuyện với tôi?”

“Anh uống nhiều rồi.”

“Uống nhiều thì sao chứ? Tôi vẫn có thể uống, em đến đây uống cùng tôi đi!”

“Tôi phải nghỉ ngơi rồi.” Tô Lạc đáp.

“Tôi còn chưa nghỉ, sao em đi ngủ sớm vậy?”

Tô Lạc ngoảnh đầu sang một bên, ra hiệu cho bác sĩ tắt điện thoại.

Tiêu Kiến Thành cất cao giọng: “Không Được! Không cho phép em cúp điện

thoại.”

Bảc sĩ nam trẻ tuổi hơi lúng túng, gương mặt để lộ ý cười. Tô Lạc hết cách, đành giơ tay nhận điện thoại.

“Tiêu Kiến Thành, anh có ý gì vậy?”

“Đến đây uống rượu với tôi.”

“Anh điên rồi. Tôi đang nằm trên giường bệnh, vậy mà anh còn bảo tôi đi uống rượu cùng anh?”

“vậy em đến đây, tôi uống rượu cùng em là được chứ gì?”

‘Anh đừng vớ vẩn nữa, cảm thấy buồn chán thì đi tìm Thẩm Doanh ấy.”

“Tìm cô ta làm gì?”

“Tôi không có thời gian nói những chuyện vô bổ với anh. Tôi chỉ có

hai yêu cầu: thứ nhất, anh hãy cúp điện thoại thứ hai, hãy để tôi chuyển viện.”

“Em hãy đề xuất yêu cầu khác đi!”

“ý anh là gì hả?”

“Hai yêu cầu này, tôi tạm thời không thể đáp ứng, em hãy đưa ra yêu cầu khác thì còn có khả năng.”

Tô Lạc tức giận, liền tắt điện thoại rồi trả lại cho bác sĩ. Điện

thoại lập tức đổ chuông, bác sĩ không biết làm thế nào. Tô Lạc nói: “Một là anh tắt máy, hai là anh đừng nghe, dù sao tôi cũng không nói thêm

một câu nào nữa.”

Bác sĩ hết cách, chỉ biết lắc đầu, điều chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi quay người đi ra ngoài.

Tô Lạc thở dài. Cứ “đóng đô” trên giường một thời gian dài, con người sẽ biến thành bùn nhão. Cô chỉ mong vết thương mau chóng lành lại để có thể rời khỏi nơi quái quỷ này.

Cô thử gọi cho Dương Nhuệ nhưng đầu kia vẫn không có tín hiệu. Cô

bỗng rất nhớ người đàn ông cô độc ở vùng núi xa xôi đó, hy vọng đêm nay

có thể nằm mơ, trên đường núi phía trước lại xuất hiện một người, nếu đi nhanh một chút, cô có thể nhìn rõ mặt người đó. Người đó nhất định là

Dương Nhuệ.

Tô Lạc tù từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cô quả nhiên mơ

thấy mình đang ở trên con đường núi, hai bên là cây cối rậm rạp, dưới

chân là bùn lầy. Cô nhìn thấy một bóng hình ở phía trước, muốn gọi anh

nhưng không thể thốt ra lời, muốn đuổi theo nhưng luôn chậm chân.

Một tiếng động lớn vang lên, Tô Lạc bỗng rơi từ trên núi xuống. Cô sợ đến mức giật mình tỉnh giấc. Vừa mở mắt, Tô Lạc phát hiện Tiêu Kiến

Thành đang đứng ở cửa, quần áo xộc xệch, đầu tóc lòa xòa, toàn thân đầy

mùi rượu. Trong lòng có chút sợ hãi, cô đọc nhẩm khẩu quyết: bình tĩnh,

kiềm chế, không để ý đến anh ta.

Tiêu Kiến Thành đóng cửa, đi đến bên giường bệnh.

“Hãy cùng Tôi uống rượu.” Anh ta vẫn nói câu đó.

Tô Lạc không trả lời.

“Tôi chưa ngủ, sao em có thể đi ngủ? Tôi chưa cúp điện thoại, sao em

có thể tự động tắt máy? tôi chưa tức giận, sao em có thể tức giận?”

Tô Lạc lặng thinh.

“Em nói gì đi chứ? Mau – lên – tiếng – đi!”

Tô Lạc vẫn giả câm giả điếc.

Tiêu Kiến Thành chống hai tay xuống giường, cúi thấp người nhìn cô.

Có lẽ do say rượu, cán