XtGem Forum catalog
Đừng Trốn, Lão Bà

Đừng Trốn, Lão Bà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322020

Bình chọn: 8.00/10/202 lượt.

u, cho dù là không nói chuyện tình yêu chỉ nói chuyện làm ăn mà cô thấy hứng thú.

Sở Tiểu Tinh liền thấy người phục vụ đi tới, cô phải cùng anh ăn cơm rồi.

Để bảo trụ được cuộc nói chuyện này, anh nói gì cũng phải nhẫn nại, nếu cô coi Long Kình Vũ là khách hàng của mình, lấy lễ đối xử, cố gắng vượt qua sự lo lắng của chính mình, còn không đủ sức vừa thấy anh cười, nội tâm của cô liền xao động bối rối.

“Tôi mời, làm gì có khách hàng nào đi mời chủ nhà?” Cô nói.

“Anh không có ý kiến.” Anh rất hào phóng .

“Tiên sinh, tiểu thư muốn ăn chút gì?” Người phục vụ đưa thực đơn đến.

Long Kình Vũ nhìn thấy thực đơn, bởi vì mưu kế đã thành công mà cười trộm thật lâu.

Sở Tiểu Tinh rầu rĩ chờ, không hiểu được trên thực đơn viết những gì, anh vì cái gì nhìn lâu như vậy cũng không gọi đồ?

Cuối cùng anh đem thực đơn bỏ xuông.

“Một phần cơm đơn giản.” Long Kình Vũ nở nụ cười hướng tới người phục vụ nói.

Sở Tiểu Tinh cảm thấy buồn bực, anh nhìn lâu như vậy cũng chỉ gọi mỗi món này? “Tôi cũng giống như vậy.”

“Sao em không gọi món khác?” Long Kình Vũ hỏi.

“Anh xem lâu như vậy mà chỉ gọi một phần món ăn, từ đó có thể thấy được quán rượu này đồ ăn không được tốt lắm!” Cô suy luận hợp lý.

Anh bất ngờ vì cô lấy quan điểm của hắn làm chủ, cảm giác này khá tốt.

“Em luôn luôn tôn trọng khách hàng của mình như vậy sao?” Anh nhìn chằm chằm cô hỏi.

“Đương nhiên.”

“Công việc như vậy rất vui?”

“Đúng!”

“Em thích công việc cũng như nói chuyện làm ăn.”

“Có khách hàng thì sẽ làm việc và có thu nhập, công ty của anh chẳng phải cũng như vậy sao?” Cô khó khăn cười một tiếng, vấn đề của anh cũng không làm người khác khó chịu, ít nhất anh không hỏi tới chuyện kết hôn của cô, hoặc lấy chuyện tối hôm qua nói móc cô, như thế nào lại có sự chuyển biến lớn như vậy, cảm giác khác xa so với lúc trước.

“Nói thật đúng.” Trong miệng anh vừa nói, trong lòng lại nghĩ, cô phải cố gắng làm như vậy tất cả đều là bởi vì Quản Chí Viễn, thẳng thắn mà nói, anh cho rằng tình cảm của cô sâu đậm đáng quý, nhưng nếu có thể phát huy ở trên người anh thì tốt hơn, anh chờ mong cô có thể yêu anh, bất luận bao lâu, anh muốn thay đổi hết thảy, hôm nay chính là ngày bắt đầu, mà mọi việc đều có sự khởi đầu, anh tin tưởng anh đã khởi động chốt mở.

“Thật ra. . . . . .Anh lúc nói chuyện làm ăn không giống lúc bình thường.” Cô phát biểu cảm nhận.

“Chỗ nào có sự khác biệt?”

“Rất quyết đoán . . . . . .” Anh hoàn toàn không thấy, nhưng cô có thể thấy rõ.

“Đương nhiên, lúc trước là bởi vì em không biết, từ giờ trở đi, em sẽ thấy anh có nhiều điều đổi mới . . . . . .” Vẻ mặt anh tự nhiên nói.

Thấy vẻ mặt cô hơi run, anh có thể hiểu được cô sẽ nghĩ thế nào, nhưng anh không cho cô suy nghĩ, vì nhanh chóng chuyển hướng đề tài…. “Em phải hiểu được, trong trang web của anh, hoa lan tất cả đều phải chụp từ nụ hoa, việc này anh sẽ làm ,em phải chịu trách nhiệm đem ảnh chụp của anh post lên websites, viết một vài nét về quá trình trồng chúng là được.”

Sở Tiểu Tinh thoáng cái phản ứng không kịp, trong lời anh nói hại cô thiếu chút nữa lại mặt đỏ tim đập, nhưng ngay sau đó lại xoay chuyển thật nhanh, cô hoàn toàn không kịp nghĩ gì nữa, anh rốt cuộc là muốn cô hiểu anh hay là trang web của anh?

Từ lý do đó, cô đã sớm nói với anh cô đã kết hôn, nên phân biệt rạch ròi giới hạn, anh cũng tin, tuyệt đối không thể từng bước lại lôi kéo cô, cho nên trong lời nói anh là có ý tứ muốn cô hiểu rõ trang web đi!

Cô từ phương diện này suy nghĩ, mới không sinh ra thêm phiền não.

“Anh. . . . . . người mua là ở trên mạng sao?” Nàng cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.

“Người mua của anh trong hay ngoài nước đều có, nước ngoài chủ yếu thị trường là Nhật Bản, hy vọng là trang web sẽ thu hút rất nhiều người yêu thích hoa lan, khách hàng đương nhiên cũng thường xuyên thông qua ảnh chụp xem giống mới để đặt hàng.” Anh trả lời.

Cô gật đầu, theo lời anh nói ghi chép ở máy tính, trong lòng chỗ hiểu chỗ không, cô đối với hoa lan thật sự không am hiểu chút gì.

“Tôi thật sự không hiểu hoa lan lắm.” Cô thành thực thú nhận.

“Từ từ sẽ hiểu, hiện tại học vẫn kịp, rồi cũng sẽ được gọi là biết thôi!” Anh cười thiện ý.

Cô vừa nhấc mắt vừa lúc chống lại khuôn mặt hiền lành tươi cười của anh, đôi mắt đen ở dưới ánh đèn êm dịu càng tăng thêm mị lực, cô không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh, cô mượn việc uống rượu, thu hồi ánh mắt của mình.

Âm thầm hy vọng anh vạn lần đừng hỏi tình trạng bồn hoa lan anh tặng giờ như thế nào, cô cũng không có chú ý thường xuyên tới bồn hoa kia.

“Bồn hoa lan anh tặng em vẫn còn sống chứ?” Anh cũng cầm lấy chén rượu uống một ngụm, hỏi cô.

“Thật xấu hổ quá. . . . . . Tôi không có chú ý tới. . . . . .” Cô nhún vai, làm bộ thản nhiên uống rượu, nghĩ thầm, rằng nếu anh biết sự thật như thế nào, chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng, lặng yên nhìn về phía anh, anh vẫn là cười ôn hòa.

Cô buông chén rượu, trong lòng mơ hồ, anh vì sao không có phản ứng gì?

Long Kình Vũ kỳ thật là coi trọng kế hoạch tương lai, cô xem như đã thành thực trả lời, cũng không