
i tóc bị gió thổi bay sang một
bên: “Bận bận bận, anh chẳng bao giờ có thời gian rảnh cả. Bạn em cũng
có bạn trai đi làm, nhưng sao mỗi khi chúng nó gọi bạn trai tới đều
không thấy họ kêu bận?”.
Cô không nghe lọt tai bất cứ điều gì nữa, hét vào điện thoại: “Vậy anh cứ bận đi, để xem anh bận thành cái gì!”.
Tắt máy, cô đùng đùng nổi giận lao vào phòng. Uông Thiển Ngữ vừa nhìn đã biết cô lại cãi nhau với Trần Tử Hàn, cất tiếng an ủi.
Vương Y Bối lúc này đã chẳng nghe vào cái gì nữa rồi, cô mất kiên nhẫn nhìn
Uông Thiển Ngữ: “Cái gì mà bận với chả không bận chứ! Chẳng qua là vì tớ không quan trọng với anh ấy thôi. Nếu như tớ quan trọng thì anh ấy đã
gạt mọi thứ sang một bên mà đáp ứng yêu cầu của tớ rồi!”.
Uông
Thiển Ngữ vừa định khuyên nhủ cô thì hai người bạn còn lại trong phòng
đã gật đầu ủng hộ: “Đúng thế, đàn ông nếu thật sự quan tâm tới một người thì lúc nào cũng sẽ lấy người ấy làm trọng tâm, mọi thứ khác đều là
phụ. Bạn trai cũ của tớ suốt ngày viện cớ bận nọ bận kia, hồi ấy tớ tin
anh ta, sau này mới phát hiện, anh ta bận săn đón đứa con gái khác. Đàn
ông đúng thật là…”.
Vương Y Bối càng nghe lại càng bất bình.
Sự việc lần này khiến Vương Y Bối vô cùng tức giận, kiên quyết không quan
tâm tới Trần Tử Hàn nữa. Trong chuyện tình cảm nam nữ, nếu như có một
bên luôn chịu khuất phục, sớm muộn gì cũng trở thành bên yếu thế. Vương Y Bối mọi ngày đều bám lấy Uông Thiển Ngữ, không có bạn trai bên cạnh
liền bắt bạn thân bao dưỡng. Uông Thiển Ngữ lần nào cũng cốc đầu cô,
nhưng da mặt cô rất dày, bị cốc đầu còn lớn giọng nói: “Càng tốt, cậu cứ cốc cho tớ thành đứa đần luôn đi, rồi cậu phải nuôi tớ!”. Uông Thiển
Ngữ chỉ còn biết dở khóc dở cười.
Hai cô đi tới nhà ăn gọi cơm mang về ký túc để vừa ăn vừa xem phim.
Lúc quay về, Uông Thiển Ngữ ngầm ra hiệu cho Vương Y Bối. Cô liếc mắt nhìn
theo hướng Uông Thiển Ngữ vừa chỉ, nhìn thấy Trần Tử Hàn. Cô bĩu môi.
Uông Thiển Ngữ nhận lấy hộp cơm trong tay Y Bối: “Tớ cầm về phòng trước, cậu qua đấy đi!”.
Vương Y Bối đi tới chỗ Trần Tử Hàn. Có lẽ do
cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi, câu đầu tiên cô nói là: “Bây giờ hết bận rồi hả?”.
Thấy sắc mặt cô không tốt, Trần Tử Hàn thở dài: “Vẫn bận, bận tới đây gặp bạn gái!”.
Vương Y Bối thầm nghĩ, nếu cứ giảng hòa dễ dàng như vậy, sau này sẽ lại vì
mấy chuyện vặt vãnh mà cãi nhau, nhất định phải bắt anh biết rõ nên đặt
cô ở vị trí đầu tiên mới được. Cô làm mặt lạnh nói: “Thế có phải em nên
cảm thấy vinh hạnh không? Cảm ơn anh bận bịu xong còn nhớ tới sự tồn tại của em!”.
Trần Tử Hàn nhíu mày, khẩu khí cũng không còn hòa nhã
như lúc đầu nữa: “Dạo này anh thật sự rất bận, em đừng có trẻ con như
vậy nữa được không? Tối qua anh phải làm việc tới tận nửa đêm mới được
về. Sáng nay vừa tỉnh dậy là qua đây ngay”.
Vương Y Bối không
muốn nghe anh viện cớ, cô cảm thấy những lời bạn bè nói rất đúng, những
lời nói dối của đàn ông lúc nào cũng khiến phụ nữ ngốc nghếch tin, tốt
nhất là phải kiên định, giữ vững suy nghĩ của bản thân.
“Cũng chỉ là đến trường em thôi, anh tưởng mình lam được chuyện gì vĩ đại lắm à?
Bạn em ngày nào cũng được bạn trai mua đồ ăn sáng đưa đến tận ký túc,
buổi trưa được bạn trai gọi cơm đến cho, buổi tối còn cùng nhau đi dạo.” Chợt nghĩ tới chuyện gì đó, Y Bối mất kiềm chế: “Lần trước lớp anh ta
tổ chức đi du lịch, nhưng vì bạn gái muốn anh ta ở bén nên không ngần
ngạt mà hủy chuyến đi chơi kia. Nếu đổi lại là anh, kiểu gì anh cũng để
em lại một mình…”.
Vương Y Bối nhịn không được mà đem ra so sánh. Người khác lúc nào cũng nhớ trong đầu từng ngày lễ để tặng quà bạn gái, còn nghĩ đủ mọi cách tạo bất ngờ cho bạn gái. Vậy mà người yêu của cô
thì suốt mấy ngày trời ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu. Càng so
sánh càng khó chịu, càng khó chịu lại càng tiếp tục giận cá chém thớt.
“Em đừng có vô lý như thế được không? Moi người đều có công việc riêng của mình, chuyện gì cũng có chừng có mực…”
“Thôi đi! Em không muốn nghe!” Cô trừng mắt: “Em vô lý đấy, thế nên anh có nói gì cũng vậy cả thôi!”.
Nói xong, Vương Y Bối xoay người đi về ký túc, Trần Tử Hàn vội vàng chạy tới kéo lấy tay cô, nhưng cô vẫn không chịu quay lại.
“Anh níu kéo một đứa con gái vô lý lại làm gì?” Thấy anh còn chưa buông tay, cô nhếch miệng: “Cơm em mua từ nãy sắp nguội rồi. Anh còn không muốn
cho em đi ăn nữa à?”.
Trần Tử Hàn vừa buông tay, cô lập tức đi thẳng về ký túc.
Vương Y Bối không còn hứng ăn, chỉ cầm đôi đũa chọc ngoáy vào bát cơm. Uông
Thiển Ngữ không nhịn được hỏi: “Cậu thật sự không xuống dưới kia đấy
à?”.
Vương Y Bối trong lòng thầm muốn Trần Tử Hàn phải chờ một chút, muốn anh hiểu rõ cô cũng biết tức giận.
Cô lắc đầu: “Không xuống. Nhất định không xuống! Cậu không cần khuyên tớ!”.
Sự thật là sau khi chậm chạp ăn hết bát cơm, Vương Y Bối còn không kịp rửa bát đã vội vã xuống dưới cổng ký túc. Thế nhưng, nơi đó trống trải
không một bóng người, tâm trạng cô cũng trống trải theo.
Vương Y
Bối trở lại phòng, Uông Thiển Ngữ nhìn cô với ánh mắt hoài nghi. Cô lắc
lắc chai nước trong tay: “Tớ