
hởi động khá chậm, lúc ấy Vương Y Bối mới phát hiện mình đang rất hồi hộp, hóa ra bản thân lại để ý tới điểm thi nhiều đến vậy.
Lúc click chuột vào đường dẫn, cô thật sự hy vọng tốc độ mạng chậm lại, tốt nhất là đừng cho cô thấy kết quả. Cô chậm chạp đánh từng con số trong
số báo danh của mình vào ô nhập, rồi chờ đợi.
Quả nhiên kì tích
chỉ xảy ra với một số ít người, trong đó rất tiếc là không có cô. Điểm
thi của Vương Y Bối rất thấp, so với kì vọng còn kém xa. Cô ngơ ngác
nhìn con số trên màn hình, xem đi rồi lại xem lại, rõ ràng như thế,
nhưng vẫn cứ muốn xem lại.
Cuộc điện thoại của Lương Nguyệt kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ: “Kết quả thi thế nào?”
“Không tốt!” Vương Y Bối thật sự không muốn nói.
“Ừ.” Tâm trạng vốn đang vui vẻ của Lương Nguyệt bị Vương Y Bối tạt một gáo nước lạnh liền tắt ngấm: “Thế bao nhiêu điểm?”
“Có thể đừng nhắc tới việc này nữa được không?” Cô thật sự không muốn nhắc tới điểm của mình.
Lương Nguyệt không hỏi nữa, chỉ động viên Vương Y Bối mấy câu.
Vương Y Bối nằm bò ra bàn, bất động nhìn chằm chằm vào con số kia: “Cậu biết Trần Tử Hàn thi thế nào không?”
“Rất tốt, nghe nói lớp 12/1 có nhiều người tụt hạng lắm nhưng Trần Tử Hàn
thì vẫn giữ vững vị trị số 1. Thầy cô nói, cậu ấy có thể chọn vào bất cứ trưởng đại học nào cũng đỗ. Không cần hỏi tất cả mọi người trong khối
cũng biết bạn trai của cậu giỏi cỡ nào.”
“Thế à!”
“Y Bối,
cậu đừng như vậy!” Lương Nguyệt nghe ra sự chán nản trong giọng nói của
Vương Y Bối nhưng không biết phải an ủi cô thế nào.
“Để tớ một mình một lát đi!”
Lúc này cô không muốn nói chuyện với ai, không muốn nhận điện của ai nữa, lập tức tắt máy.
Trong đầu cô chợt hiện lên ý nghĩ tồi tệ, những người thi tốt có lẽ hiện giờ
đang vui mừng như nở hoa trong lòng, còn cô thi tệ thế này, chỉ biết
ngồi đây khóc.
Vương Y Bối bất động ở quán net hồi lâu, những
người ở đây cô đều không quen biết. Một lúc sau cô mới tắt máy, đứng dậy ra khỏi quán.
Vừa về tới nhà bố mẹ đã xúm lại hỏi kết quả, cô
nói điểm thi cho họ. Vương Bác Siêu đang ngồi trước ti vi xem tin tức về điểm thi đại học năm nay, nhẩm đi nhẩm lại đại khái cũng đã ước chừng
được khả năng của con gái mình nằm trong mức độ nào. Thực ra hai vợ
chồng họ không quá bận tâm về vấn đề này lắm, nhưng thấy Vương Y Bối tâm trạng nặng nề, ông liền an ủi: “Không quá kém là được rồi, bố mẹ cũng
không yêu cầu con nhất định phải thi vào đại học top đầu, có thể đỗ vào
một trường nào đó là tốt rồi”.
Vương Y Bối nhíu mày, ngồi lặng im trên sô pha không đáp.
Có lẽ cô quá kiêu ngạo, cảm thấy bản thân xuất sắc hơn người khác nên bây giờ mới thất vọng tràn trề như vậy.
Cô muốn được học đại học Yên Xuyên, nhưng khi nhìn thấy điềm số của mình
là cô đã biết mình hoàn toàn không có hy vọng gì nữa rồi.
Cô rất muốn khóc, cảm giác rất chua xót nhưng không tài nào khóc lên được.
Thấy tinh thần Vương Y Bối suy sụp, mẹ cô đến bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Đừng
buồn, như thế cũng tốt rồi, ít ra cũng còn vào được các ngành hạng hai.
Người khác còn phải học cao đẳng kia kìa, con buồn làm gì chứ?”
“Vì sao bố mẹ không so sánh con với những người thi đỗ các ngành hạng nhất ấy?”
“Không so sánh như thế được, mỗi người đều có ưu khuyết điểm riêng, không thể đem ra tùy tiện so sánh.”
“Bố mẹ cứ mắng con một hai câu con còn dễ chịu!”
“Con gái của bố mẹ nỗ lực như thế, mỗi một điểm đều là từng nét bút của con đổi lấy, sao bố mẹ lại mắng con chứ?”
Vương Y Bối mỉm cười, ôm lấy mẹ: “Mẹ tốt nhất trên đời!”
Vương Bác Siêu khẽ ho khan một tiếng, Y Bối lập tức bổ sung: “Bố cũng tốt nhất trên đời!”
Hai vợ chồng Phương Di Vi nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.
Trần Tử Hàn lúc ấy vừa mới thoát khỏi vòng vây chúc mừng của mọi người, anh
trốn ra một góc ngồi gọi điện cho Vương Y Bối, nhưng lần nào cũng là tín hiệu báo tắt máy truyền tới. Kiên nhẫn của anh mất dần, anh bắt đầu lo
lắng sợ cô xảy ra chuyện.
Anh gọi điện cho Lương Nguyệt, nghe cô
ấy nói Y Bối thi không tốt, nhưng cụ thể không tốt ra sao thì không rõ
ràng lắm. Anh vô cùng lo lắng, không biết hiện giờ tâm trạng cô thế nào, liệu có buồn bực chán chường lắm không, liệu có đang lẻ loi ngồi một
nơi nào đó hay không.
Trần Tử Hàn rất sốt ruột, không gọi điện
được cho cô đành đăng nhập QQ nhưng cũng không thấy cô online, anh gửi
tin nhắn đi cũng không thấy cô hồi âm.
Tôn Thục Mẫn mở cửa phòng đi vào: “Con chui vào trong này làm gì thế? Ông ngoại đang tìm con kia kìa, mau ra đi!”
Trần Tử Hàn gật đầu, bỏ di động vào túi áo rồi theo mẹ ra ngoài.
Tôn Chí Đình yêu quý đứa cháu ngoại này nhất, biết tin Trần Tử Hàn thi được điểm cao, ông hết sức vui mừng: “Tử Hàn, qua đây!”
Trần Tử Hàn đi tới, ông ngoại liền kéo lấy tay anh: “Từ lúc cháu còn bé tí,
ông đã biết cháu rất thông minh rồi, thấy ánh mắt của người già chuẩn
không?”
Mọi người bật cười, không khí vui vẻ tràn ngập căn phòng.
Vì kết quả thi của Trần Tử Hàn rất tốt nên Tôn Chí Đình nhất định đòi mở
tiệc mời bạn bè người thân tới chung vui, ông muốn mọi người đều phải
biết mình có một đứa cháu ngoại không thua ké