Old school Swatch Watches
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323773

Bình chọn: 8.00/10/377 lượt.

ng

được, đành phải nhìn lại cô ấy: “Ừm, vì thế nên cậu từ bỏ?”. Câu chuyện

rồi vẫn sẽ cần một cái kết hoàn chỉnh.

Hướng Thần lắc đầu: “Tôi

hỏi cậu ấy lý do. Trần Tử Hàn nói: Từ trước tới giờ tớ không hề có bất

cứ ý nghĩ nào về việc sẽ đi quá giới hạn tình bạn với cậu, bởi vì cậu

cũng biết đấy, Tiểu Bối không thích cậu! Cho dù có một ngày tớ và Tiểu

Bối chia tay, trở thành những người xa lạ, tớ cũng không chọn người mà

cô ấy ghét làm người yêu. Vì tớ không muốn khiến cô ấy sau khi chia tay

vẫn còn điều khó chịu canh cánh trong lòng…”.

Toàn thân Vương Y Bối đột ngột cứng ngắc. Cô không ngờ anh lại lo lắng cho cô nhiều như thế, hoàn toàn không ngờ.

“Cuối cùng, tôi buông tay. Tình yêu say đắm mà tôi dành cho cậu ấy chẳng khác nào một câu chuyện cười đặc sắc nhất thế gian này. Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã thua triệt để.”

Những điều Hướng Thần nói vẫn còn lởn vởn trong đầu Vương Y Bối, khiến cho mặt hồ tĩnh lặng trong lòng cô đột

nhiên dậy sóng. Cô vốn tưởng mình sẽ không còn bị bất cứ điều gì tác

động nữa nhưng lúc này lại bị chấn động kịch liệt như xưa.

Vương Y Bối trở lại công ty tiếp tục làm việc bình thường, nhìn qua chẳng có

điểm gì bất thường. Cô vẫn theo Hướng Vũ Hằng đi dự tiệc, họp hành, cùng nhau tán gẫu, đùa giỡn. Hướng Vũ Hằng nói cô thay đổi, nhưng thay đổi

cái gì thì anh không thể nói ra được. Chỉ có mình Vương Y Bối biết, tâm

trạng của cô đã thay đổi, cô không còn cảm thấy không cam lòng, cũng

không còn khó chịu nữa.

Hơn hai tháng sau, Hoàn Quang và Hoa

Thịnh cùng tổ chức tiệc rượu mừng công, cũng coi như đấy là phúc lợi

cuối năm dành cho nhân viện đã vất vả làm việc vì dự án hợp tác lần này. Bữa tiệc sẽ tổ chức thêm nhiều trò chơi, phần thưởng đều do công ty chi trả, mọi người ai ấy đều hào hứng.

Trai tài gái sắc trở thành

trung tâm của bữa tiệc. Vương Y Bối đi theo Hướng Vũ Hằng, nhưng lúc anh tiếp chuyện với lãnh đạo cao cấp của Hoàn Quang thì cô tránh quá một

bên, trộm lười nhác một lần. Bây giờ cô càng ngày càng thích yên tĩnh

một mình, không phải cô tự coi mình là Thượng Đế có thể nhìn rõ lòng

người, chỉ là có thể thấy rõ nhiều mặt của mọi người hơn mà thôi. Cô cầm ly rượu trong tay, ánh mắt từ từ di chuyển. Bên kia, tổng giám đốc Lộ

Ôn Diên đang kéo tay Giang Ỷ Phi đi về một chỗ. Vương Y Bối nở nụ cười

nhẹ, mỗi người đều có một cách sống riêng, chỉ cần mình thích là được.

Cô tiếp tục di chuyển đường nhìn đi chỗ khác, nhưng lần này đã gặp phải

ánh mắt của một người khác. Cô nheo mắt. Từ sau khi đi Lam Sơn về, cô

chưa từng gặp lại Trần Tử Hàn, nghe nói anh giải quyết xong dự án khi

nghỉ dưỡng Lam Sơn thì lại được Lộ Ôn Diên cử ra nước ngoài công tác.

Cô lặng im dõi theo bước chân anh mỗi lúc một gần mình. Anh mặc bộ comple

đúng kiểu, đôi giày bóng loáng dường như có thể phản chiếu lại bóng

người, mái tóc của anh cũng được cắt sửa cẩn thận. Ý nghĩa đầu tiên hiện lên trong đầu cô lúc này là, rốt cuộc thì tóc của anh có thể đâm thủng

bóng bay được hay không?

Khi anh tới bên cạnh, cô mới phát hiện ra mình đang cười với anh.

Trần Tử Hàn rất hiếm khi thấy cô bình thản như vậy: “Rốt cuộc cũng đành quay về rồi đấy à?”. Anh nghe nói cô ở Tây Lý chơi vui đến quên cả trời đất, ngay cả Hướng Vũ Hằng cũng bất lực không làm cách nào kéo cô về được.

Vương Y Bối nâng chiếc ly trong tay lên, chạm vào ly của anh: “Câu này phải để em nói chứ nhỉ?”.

Trần Tử Hàn cười: “Anh đi công tác đấy chứ”. Câu này là đang trá hình nói cô đi Tây Lý chỉ vì sở thích cá nhân.

Vương Y Bối chẳng hiểu sao lại rất vui vẻ: “Hôm Hướng Thần kết hôn hình như

anh không tới, em còn tưởng anh nhất định sẽ tham gia cơ”.

Trần

Tử Hàn khẽ chau mày, vì chuyện giữa anh và Lục Dĩnh, anh tới dự đám cười của Hướng Thần và Thân Thiệu An có vẻ không hay cho lắm. Anh cởi cúc áo cổ ra, có lẽ trong này nhiệt độ hơi cao: “Vì sao anh nhất định phải

tới?”. Anh nheo mắt nhìn cô, ánh mắt giống như có thể xuyên thấu nội tâm của cô.

Vương Y Bối không nhìn thẳng vào mặt anh, mà nhìn xuống

lớp áo sơ mi bên trong của anh. Cô thích anh mặc đồ trắng để thoả mãn

nội tâm thiếu nữ, trong lòng, cô luôn coi anh là một chàng thanh niên

anh tuấn, nhanh nhẹn bước ra từ truyện tranh: “Dù sao cũng là bạn học

cũ”.

Cô nhấp chút rượu, trong lòng cảm thấy bình yên lạ. Chẳng

bao giờ cô nghĩ tới sẽ có một ngày có thể cùng anh nói chuyện vô tư như

vậy, những chuyện xảy ra trong quá khứ đã không còn là cái cớ để cô né

tránh anh nữa.

Trần Tử Hàn chăm chú quan sát cô, vừa mới mở miệng định nói thì Lộ Ôn Diên đi tới vỗ vai anh: “Tôi còn tưởng anh không về kịp”.

Đàn ông nói chuyện với nhau đương nhiên chỉ có chuyện công việc, người

ngoài tự khắc sẽ ngồi một bên lắng nghe. Vương Y Bối lặng yên nghe hai

người họ nói chuyện, cũng không phải chuyện gì cơ mật, mà dường như chỉ

là đang tìm chủ đề để tiếp tục tán gẫu. Lúc trước, Lộ Ôn Diên là người

bị vây quanh nhiều nhất, hiện tại, tâm điểm chú ý đều đã dời lên người

Trần Tử Hàn.

Tiết mục trò chơi bắt đầu, mọi người đều cố gắng

chuốc rượu người khác bằng mọi cách, nhất định không