Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323942

Bình chọn: 8.5.00/10/394 lượt.

o dù có

tiếc nuối nhưng cũng không khiến trái tim đau đớn nhiều lần đến vậy.

Nhiều khi, những tình huống mà bản thân đã từng tưởng tượng vô số lần thực sự xảy ra trước mắt. Tâm lý người chuẩn bị sẵn giống như mình được tiêm

một mũi vắc xin vậy. Chỉ có giờ phút này, Vương Y Bối mới cảm thấy việc

bản thân mình trước đây ảo tưởng tới ngày gặp lại anh đúng là không hề

lãng phí thời gian. Chí ít thì tình huống hôm nay cũng tựa như nhiều lần cô đã nghĩ tới, vì vậy cô có thể thật bình tĩnh, thật thản nhiên. Từ

nhỏ cô đã muốn làm một cô gái lạnh lùng, nhưng thật không ngờ lúc thực

hiện được lại ở trong một tình thế bất đắc dĩ thế này.

Cô thật sự có thể bình tĩnh, không để tâm tới mọi người đang ăn tiệc, uống rượu

náo nhiệt xung quanh, thật sự có thể bình tĩnh nhìn cô dâu chú rể đang

đi tới từng bàn mời khách.

Chợt bên cạnh có người nhỏ giọng nói: “Trần Tử Hàn sao lại làm phù rể thế?”

“Hình như phù rể lúc đầu được chọn có việc đột xuất.”

“Nhưng mà Trần Tử Hàn đứng bên cạnh chú rể thì chiếm hết hào quang của chú rể mất rồi còn đâu.”

“Người ta là chú rể không lo thì thôi, cậu lo cái gì?”

Vương Y Bối không phải cố ý nghe lén người khác nói chuyện, nhưng lỗ tai cô

cứ tự nhiên dỏng lên. Ngồi một lúc, cô lại nghe được thêm nhiều chuyện

khác, Đỗ Duy Khải sau khi tốt nghiệp tìm được công việc nhưng lại xảy ra chút vấn đề, Trần Tử Hàn đã từng giúp anh ta nên quan hệ hai người mới

tốt như vậy.

Lòng Vương Y Bối nặng trĩu, chẳng có tâm trạng ăn

uống. Nhìn đồ ăn bày la liệt trên bàn tiệc cô cũng không buồn động đũa.

Nhưng mà hiện giờ chỉ có ăn mới giúp cô bớt căng thẳng. Cô cầm đũa gắp

một miếng nộm dưa chuột, từng miếng, từng miếng…

Cho dù cô có

xiết bao hy vọng thời gian trôi chậm lại, thì cũng không tránh được thời điểm cô dâu chú rể tới bàn mình, đương nhiên, còn có cả phù rể đi theo.

Cô cố gắng không nhìn anh, nhưng kể cả có nhắm mắt lại cô cũng có thể hình dung ra bộ dạng anh lúc này.

Bạn học đều đang chúc rượu, đối với thứ đồ uống này, dường như càng có giao tình thì lại càng không thể không uống. Chú rể bị buộc phải uống đến

không thể chống cự, liên tục bị bạn bè tìm đủ lý do lớn bé để chuốc.

Mọi người cười nói vui vẻ, có vẻ rất náo nhiệt.

Nhưng náo nhiệt đến mấy rồi cũng nhanh giải tán, xung quanh còn rất nhiều bàn tiệc khác cần phải mời rượu.

Ngay khoảnh khắc màn mời rượu sắp kết thúc, không biết ai chợt hô lên:

“Vương Y Bối, không thể vì là bạn tốt của cô dâu mà thoát ly khỏi tập

thể được. Mau mời cô dâu chú rể một ly đi!”

Sau câu nói, Vương Y

Bối bỗng nhiên trở thành tâm điểm chú ý. Cô nhắm mắt, mang vẻ mặt bất

đắc dĩ. Đã cố gắng lắm rồi, cố gắng đè nén thứ tình cảm đang tồn tại

kia, thế nhưng vẫn không thể nào trốn tránh được mảnh đất u ám tự mình

tạo ra.

Vương Y Bối đứng dậy, nhìn thoáng qua cô bạn học vừa gọi

mình, có ấn tượng một chút, hồi cấp ba hình như hai người từng cãi nhau

vì một chuyện vặt vãnh, thật không ngờ cô ấy còn ghi hận tới tận giờ!

Quả nhiên là không nên đắc tội với người khác, chưa biết chừng một ngày

nào đó sẽ bị người ta trả thù, lại còn đúng vào thời điểm mình khó xử

nhất.

Vương Y Bối đi tới trước mặt cô dâu chú rể, khuôn mặt tươi cười được trang điểm kỹ càng không để lộ bất kỳ dấu vết nào.

“Thật ra là tửu lượng của tớ không tốt, muốn uống nước trắng thôi nhưng mà

lại bị phát hiện, xem ra không thể trốn tránh được rồi.” Cô cười hết sức tự nhiên: “Hay là, tớ tự chịu phạt ba ly?”.

Đám con trai như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, vỗ tay cổ vũ ầm ầm lên.

Phù dâu đứng bên cạnh bưng khay rượu tới, Vương Y Bối cầm lấy một ly: “Đầu

tiên, chúc hai người hạnh phúc tới đầu bạc răng long!”. Cô uống một hơi

cạn sạch.

Chú rể cũng rất sảng khoái uống hết.

“Ly thứ

hai, tớ lấy tư cách là bạn thân của cô dâu, yêu cầu cậu phải đối xử với

cô ấy thật tốt, phải che chở cô ấy, yêu thương cô ấy cả đời!” Nói xong,

cô tiếp tục uống hết ly rượu, mọi người xung quanh lại lên tiếng trêu

chọc.

Cầm lấy ly thứ ba, Vương Y Bối đi tới trước mặt Lương Nguyệt.

“Vỏ Sò…” Lương Nguyệt xúc động, năm xưa hai người cùng nhau tâm sự chuyện

tình yêu, còn hôm nay, lại chỉ có mình cô đơn độc đi vào cung điện hôn

nhân.

“Còn nhớ chúng ta đã nói gì không?” Vương Y Bối lên tiếng:

“Cho dù bây giờ cậu lấy chồng, quên mất rồi nhưng tớ vẫn nhớ. Chúng ta

từng nói, nếu không gặp được một người đàn ông tốt thì hai chúng ta sẽ ở bên nhau. Hôm nay cậu đã gặp được một người đàn ông tốt, tớ có nên coi

anh ta là kẻ cướp đoạt tình nhân của tớ hay không nhỉ?”. Vương Y Bối nửa đùa nửa thật nói, mọi người kể cả Đỗ Duy Khải cũng phải bật cười.

Cô nâng ly rượu lên: “Vì thế, ly rượu này, tớ mời cậu!”.

Lương Nguyệt vừa cầm lấy ly rượu, chợt có người lên tiếng: “Cô dâu hôm nay uống nhiều rồi, phù rể đâu qua uống giúp đi chứ!”.

Vương Y Bối thật sự không biết hiện giờ sắc mặt Trần Tử Hàn như thế nào, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, cô lập tức mở miệng: “Tớ và “người yêu

cũ” uống rượu, người khác tới xen vào làm gì chứ!”.

Lương Nguyệt quả nhiên phối hợp rất ăn ý với cô, hai người cầm ly rượu lên làm


Duck hunt