
iang Nam làm tôi thấy ấm ức, “Sao bạn lại ở đây?”
Đúng vậy, sao tôi lại ở đây nhỉ? Nếu không phải vì yêu cậu ấy, tại sao tôi
lại lên máy bay tới đây? Tại sao lại lừa dối bố mẹ và cả thầy cô, tại
sao lại đứng đây một mình để mà chờ đợi cậu ấy?
Tôi nghẹn ngào nói:
“Tớ chờ ấy”.
“Chờ tớ? Có việc gì thế?”. Thái độ của Sở Giang Nam rất bình tĩnh, tới mức lạnh nhạt.
Cậu ấy hỏi tôi như vậy đó!
“Có việc! Có chứ! Có chứ!”. Tôi như gào lên.
“Bạn nói đi”.
Bỗng nhiên tôi thấy mình bất lực, cảm giác đó đã có từ khi tôi đặt chân tới
Bắc Kinh, thái độ của Sở Giang Nam khiến tôi như đang độc diễn trên sân
khấu. Phải rồi, là vở diễn một mình của tôi. Tôi đang múa kiếm, nhưng
mỗi lần đâm đều chỉ đâm vào không khí, chẳng có người đỡ lại, chỉ có
mình tôi, múa kiếm một mình, từ sáng tới tối, rồi lại từ tối đến sáng.
Một mối tình đơn phương đáng sợ.
Tôi có thể nói gì đây? Cậu ấy bảo tôi nói, nhưng tôi thấy ấm ức nghẹn cổ. Tôi nói không suy nghĩ:
“Tớ đến Bắc Kinh đăng ký dự thi, ấy giúp tớ được chứ?”.
“Được thôi”. Cậu ấy đưa cho tôi địa chỉ và số điện thoại đăng ký, rồi hỏi một cách lịch sự: “Còn việc gì nữa không?”.
Bỗng nhiên tôi trở nên thấp hèn, chẳng còn tự tin nữa. Mọi sự tự tin của
tôi, trong phút chốc bị cậu ấy đánh bại, tôi khóc, nước mắt rơi như mưa.
Trong mùa xuân tươi sáng và đẹp đẽ đó, tôi khóc, khóc như một đứa trẻ, nước
mắt đem theo bao nhiêu lời chưa nói và cả những đau khổ không thể nói ra được.
Sở Giang Nam cũng phát hoảng.
“Bạn sao thế?”.
Sao cậu ấy lại đáng ghét và vô liêm sỉ thế? Chuyện đến nước này rồi, còn hỏi tôi như vậy.
Tôi ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên:
“Sở Giang Nam, tớ không quên được ấy, tớ vẫn thích ấy, tớ nghĩ, ấy có thể
thử thích tớ không? Chúng mình sẽ cùng sáng tác nhạc và cùng hát có được không?”.
Sở Giang Nam sững lại, phải đó, tôi nói thẳng như thế
đó. Cậu ấy đã từng làm tổn thương tôi, rõ ràng tôi tới đây vì cậu ấy,
giống như cậu ấy đi Hàng Châu vì Vu Bắc Bắc. Việc làm như thiêu thân lao vào lửa này, cậu ấy hiểu. Nhưng cậu ấy chẳng động lòng, tình yêu không
thể chia làm hai, cậu ấy không phải loại con trai đó.
“Không, không được!”.
Tôi van nài cậu ấy một cách tuyệt vọng:
“Tớ thích ấy thật lòng và không quên được ấy. Tớ làm gì cũng chỉ có hình
ảnh ấy trong tâm trí, xin ấy, hãy nghĩ tới yêu cầu của tớ được không? Ấy vừa yêu Vu Bắc Bắc vừa yêu tớ, ấy có thể yêu hai người cùng lúc mà!”.
Sự van nài của tôi chẳng còn tý tự trọng nào cả. Sao tôi có thể nói ra những lời đó chứ? Là chia sẻ người yêu với người khác.
Nhưng tôi vẫn cứ nói ra, sau khi nói ra tôi cũng thấy khiếp sợ mình, trời ơi, đó là lời của tôi sao? Đáng sợ quá, tôi lại muốn chia sẻ tình yêu của
Sở Giang Nam với Vu Bắc Bắc chứ!
“Không được!”. Sở Giang Nam rất kiên định: “Khả Liên, đừng thế nữa, thật đó, tình yêu càng miễn cưỡng
càng không có được, xin bạn hãy buông tha cho tớ, vì bạn là một người
con gái đáng yêu, chắc chắn sẽ gặp được một tình yêu đẹp đẽ hơn, nhất
định sẽ có, đừng có mê muội vì tớ làm gì.”
“Tớ cứ thích thế đấy! Tớ cứ yêu ấy thôi!”.
“Nhưng mà tớ không yêu bạn”. Câu trả lời của Sở Giang Nam thật nhanh và dứt khoát.
Quá lạnh lùng và khó khăn. Câu trả lời như đâm chết tôi, cậu ấy chẳng cho tôi lỗ nào chui xuống nữa. Tôi nhìn Sở Giang Nam:
“Rồi ấy sẽ phải trả giá vì câu nói này, ấy sẽ phải hối hận!”.
“Không, tớ không hối hận. Tính cách của bạn quá cực đoan và mạnh mẽ, tớ thích
những người con gái hiền lành và dịu dàng, rõ ràng bạn không phải tuýp
người đó”.
“Tôi không dịu dàng? Không hiền lành?”. Tôi như vỡ tan, nắm lấy cổ áo Sở Giang Nam như một con điên: “Nói lại lần nữa xem!”.
Sở Giang Nam lạnh lùng nói:
“Buông tớ ra”.
Tôi buông cậu ta ra, sau đó Sở Giang Nam quay người bỏ đi, sau khi bước qua cửa, cậu ta đóng cửa đánh “uỳnh” một tiếng. Tôi nhìn cánh cửa đã đóng,
tựa vào gốc cây, ánh mắt thất thần nhìn vô định. Tôi biết, thế là hết,
lần này, mọi thứ đã hết thật rồi, câu chuyện của tôi và Sở Giang Nam,
đến đây là chấm hết.
Những gì cậu ta dành cho tôi, ngoài thương
tổn là đau đớn, tim tôi lúc này trống rỗng, chỉ có hận thù, mối hận vô
biên. Tôi sẽ hận cậu ta đến chết, hận mãi mãi, hận tới khi không thể hận thêm được nữa.
Lần này tôi không khóc, mà bắt taxi đi thẳng đến sân bay. Chào nhé, Bắc Kinh! Thành phố này là một thành phố thương đau, đối với tôi, nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tạm biệt nhé, Bắc Kinh!
Khi máy bay cất cánh trên bầu trời Bắc Kinh, tôi nhìn xuống thành phố càng
ngày càng xa, bỗng nhiên nước mắt lại đầm đìa. Lòng tự trọng của tôi bị
chà đạp thảm thương, chuyện này hết cách thật rồi, tôi càng ngày càng
thay đổi, càng ngày càng khác, điều đó khiến tôi cảm thấy lạnh buốt, tê
tái.
Mười tám tuổi, tôi đã bị đông cứng trong tuổi mười tám! Vu Bắc Bắc: Tình yêu là bông hoa song sinh ở bờ bên kia
Quãng thời gian đã trôi qua giống như những hạt bạc vương vãi trên mặt đất,
không biết đã chiếu sáng lại những hồi ức xưa cũ từ bao giờ.
1
Tôi và Khả Liên ngày càng trở nên xa lạ.
Cái cảm giác xa xôi này đã từng khiến cho tôi buồn, cho dù chúng tôi