Pair of Vintage Old School Fru
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329333

Bình chọn: 8.00/10/933 lượt.

u, ưu nhã nhấp ngụm, "Tôi dựa vào cái

gì để tha thứ cho ? Cô cũng quá coi trong bản thân rồi....", Hai người

đối diện nhau, xúc phạm này, giống như loại độc dược phản ứng chậm, mới

nếm thử lần đầu tiên, sẽ hề cảm đau đớn khổ sở, chỉ khi thời gian trôi

lâu sau, mới từng chút phát tác.

Dung Ân cười cười, quai hàm hơi nhếch lên cao, chỉ là đề cao bản

thân, và Nam Dạ Tước vốn dĩ là hai đường thẳng song song, nếu vì những

việc bất ngờ xảy đến, sau này hai người sẽ như ý nguyện mà tách rời

nhau.

Nam Dạ Tước cúi đầu hôn lên cổ , Dung Ân cũng đẩy anh ra, "Sau này đừng cho tôi dùng thuốc được ?"

Cảm giác xa lạ khiến hoảng loạn sợ hãi, hơn nữa, còn là sỉ nhục, Nam

Dạ Tước hiểu, anh chỉ đơn thuần tìm kiếm phương thức thỏa mãn nhưng với

mà , hoàn toàn phải.

Người đàn ông bàn tay đặt ở cổ đem khuôn mặt giương lên, tay kia đỡ

lấy sau đầu , khiến chịu đè nén, anh đối diện đôi thất thần của , "Thuốc này, lần đầu tiên tôi dùng cho phụ nữ, Ân Ân, là em chịu nghe lời, đã

ngủ cùng tôi, em còn hy vọng ều gì? Còn muốn trong sạch trở lại bên cạnh anh ta? Tôi khuyên em nên sớm từ bỏ suy nghĩ nực cười này."

Hy vọng như vậy, chưa từng nuôi dưỡng, khi đã mất , muốn gượng ép.

"Nếu như tôi muốn trở lại bên cạnh anh ấy, tôi sẽ chấp nhận an bài của anh". Đó là lý do, Tư Mạn cho tiền nhưng hề nhận.

"Ân Ân, em còn có thể nữa ?"

Ngữ khí người đàn ông rất bình thản, anh lại ch ếu thuốc, ngón tay

thon dài khẽ gảy vài cái, ánh chăm chú hề muốn bỏ xót biểu cảm nào từ

khuôn mặt Dung Ân.

Yêu?

Ánh đột nhiên trở nên sầu muộn, nhưng lại làm bộ thoải mái mà mở miệng, "Còn người sẽ tôi?"

Nam Dạ Tước tay đặt ở lưng Dung Ân, đôi môi ẩm ướt mang theo vị thuốc lá nhàn nhạt tươi mát phủ lên môi Dung Ân, bá đạo mà tùy tiện, sau hồi

triền miên, anh cắn khẽ khóe miệng Dung Ân, "Chúng ta, đều cần tình ".

Dung Ân ở lại Ngự Cảnh Uyển thêm mười ngày nữa, cho tới khi vết thương mặt đã đỡ nhiều, mới tiếp tục làm trở lại.

Hôm nay là ngày tiết trời ấm áp, thức dậy sớm, vừa thay quần áo,

người đàn ông giường đã trở mình, lim dim lộ buồn ngủ, "Sớm như vậy,

đâu?"

"Tôi muốn đến bệnh viện trước". Dung Ân lo lắng đến tình trạng sức

khỏe của mẹ, mấy ngày qua vì vết thương mặt nên dám qua thăm nom, mẹ

chắc c rất nóng lòng.

"Không cần lo lắng" Nam Dạ Tước kéo chăn chỉ để lộ đầu, "Tôi đã dặn nhân viên y tá lại với mẹ, ng tác cho bà an t".

Dung Ân chải tóc rồi cột lại đơn giản, "Cám ơn".

Ưu ểm của Nam Dạ Tước, có đôi khi cho phép người khác lơ là, miễn là

ngoan ngoãn nghe lời anh ta, toàn bộ những chuyện phiền phức nhặt nhất,

anh ta cũng sẽ tự mình thu xếp ổn thỏa.

"Sau khi tan ca, hãy lái xe tôi về, lại như vậy cũng thuận tiện hơn".

"Không cần", Dung Ân chút nghĩ ngợi cự tuyệt, thẳng về phía phòng tắm toan rửa mặt, "Tôi bắt xe lại cũng rất thuận tiện".

Người đàn ông nhìn chăm chú bóng lưng , tính cách của so với sỏi đá còn ngang ngạnh hơn, đã , vĩnh viễn sẽ là .

Dung Ân xuống tầng, khi qua phòng khách, liên trông chiếc tr cài đã

gẫy đôi sàn nhà, chần chừ giây lát, cuối cùng tiến đến nhặt lên, nhặt cả những viên kim cương rơi bừa bãi thảm bỏ vào túi xách. Quà tặng đầu

tiên của anh, đã bị phá hư thành ra như vậy.

Đi tới bệnh viện, y tá xoa bóp ẹ Dung, Dung Ân bỏ xuống đồ trong tay, đến bên giường, 'Mẹ".

Mẹ Dung chuyển động đôi , cổ bà vẫn bất động, Dung Ân ngồi ở cạnh

giường, cầm lấy khăn ướt lau tay cho bà, "Con xin lỗi, mẹ, con ng tác,

thể qua chăm nom".

Mẹ Dung biểu cảm méo mó, sau khi bị trúng gió, Dung Ân đã còn được

trông biểu đôn hậu của mẹ, khom lưng, ngón tay khẽ chạm lên trán mẹ,

"Mẹ, cần vội vã, con nhất định sẽ giúp mẹ bình phục, đến lúc đó, chúng

ta lại có thể tiếp tục chung sống như trước đây".

Ngón tay bà run rẩy dường như gắng sức nắm lấy bàn tay Dung Ân, cười

yếu ớt, bất lực dâng tràn, miễn là có thể trông dáng tươi cười của mẹ,

tất cả mọi thứ đều đáng giá.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Dung Ân vội vàng đến Nghiêm Tước, hơn mười ngày làm, ng việc hẳn đã chất đống.

Vội vàng ăn qua loa bữa sáng, cơm trưa Lý Hủy mang đến giúp , khi ăn

vốn dĩ nên làm việc, Lý Hủy nhiều ngày gặp , lại chỉ vùi đầu vào ng

việc, "Trời ơi, khi ăn nên dùng máy tính".

"Hủy, ng việc của mình còn nhiều lắm, nếu làm ngay e rằng kịp mất".

"Cũng tới mức như vậy à", Lý Hủy cầm cốc ấm đến trước mặt Dung Ân, "Cậu muốn tự đày đọa bản thân sao?"

Công việc rất nhiều nghiệp vụ chồng chéo, Dung Ân có cả thời gian

nuốt xuôi cơm, Lý Hủy hai tay chống cằm, vừa uống trà sữa, vừa do dự mở

miệng, "Ân Ân".

"Ừ?"

"Mẹ cậu bệnh viện phục hồi, tình hình giờ sao rồi?"

Dung Ân khó khăn nuốt xuống miếng cơm trong miệng, đôi đồng tử đen láy trùng xuống, "Bác sỹ có hy vọng phục hồi".

"Này..."

Vancleek Angles là thương hiệu trang sức đá quí xa xỉ nổi

tiếng, người có tiền cũng khó có thể mua nổi, Dung Ân lúc này hề có t

trạng thưởng thức, nhận Nam Dạ Tước ngày tiến lại gần hơn, hoảng sợ tìm

đường trốn tránh.

Lòng bàn chân, đột nhiên cảm giác như giẫm lên gì đó, thanh răng rắc phát ra.

Chín mươi chín viên kim cương tinh xảo được gắn tỉ mỉ vào chiếc t