
chỉ đành cười yếu ớt, người đàn ông thoải mái tựa người trên
lưng ghế, "Cô vừa nói muốn kể tôi nghe một câu chuyện, nói đi, tôi sẽ
chăm chú lắng nghe".
Hai tay cô cầm lấy tách trà, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, sau
một hồi do dự, vẫn chỉ cúi đầu, "Quên đi, tôi nói cho anh những chuyện
này làm gì".
Bùi Lang hiển nhiên hiểu được tâm sự chất chồng trong lòng cô, "Nếu như muốn tôi giúp đỡ, cô cứ nói".
Dung Ân ngước nhìn, trông thấy ánh mắt chân thành của anh, không hiểu vì lý gì, những ấn tượng không tốt về anh trước đây đã tan biến từ hồi
nào, "Nếu như có chuyện, tôi sẽ tìm anh".
Đáy mắt Bùi Lang loan tràn vẻ thất vọng gợn sóng, nhưng bước đầu tiên như vậy, chí ít, Dung Ân tin tưởng anh.
Dọc đường đi, ngọn đèn ảm đạm hai bên đường kéo dài tít tắp về đằng
xa, Dung Ân suy nghĩ mải miết, hiện tại, không ai có thể giúp được cô,
nơi này đều do một tay Nam Dạ Tước khống chế, Dung Ân buông hạ mi mắt,
đem đầy rẫy những tủi hờn mệt mỏi che giấu sạch sẽ, nửa khuôn mặt để lộ
ra vẻ lặng lẽ, một nửa ẩn giấu sự yếu đuối não lòng.
Bùi Lang cảm giác, khí thái trên người Dung Ân không sao định nghĩa
được rõ ràng, khiến người khác cảm giác vô cùng dễ chịu thoải mái, kiểu
phụ nữ yêu kiều, tư thái diễm lệ, chỉ khiến người khác muốn chơi đùa,
nhưng sự hấp dẫn từ con người cô khiến người khác muốn tìm kiếm và khám
phá.
Tiền thay vỏ ghế, Dung Ân vẫn thừa lúc Bùi Lang đi vào nhà vệ sinh
thanh toán trọn vẹn, may thay cô mang theo thẻ, mặc dù tốn một số tiền
không nhỏ, nhưng xe là do hai người làm bẩn, trả tiền là hoàn toàn hợp
tình hợp lý.
Khi đi lấy xe, Bùi Lang cầm lấy hóa đơn, thắt dây an toàn, nghiêng mặt cười nói, "Tôi chưa từng để phụ nữ phải trả tiền".
"Đây là trách nhiệm của tôi, bằng không, tôi sẽ bứt rứt không yên".
"Cô quả thật rất thú vị", người đàn ông khởi động xe, "Hôm khác tôi sẽ mời cô đi ăn, bằng không, tôi sẽ bứt rứt không yên".
Khi về đến nhà đã là đêm khuya, Dung Ân không để anh đi xe vào trong khu tập thể, "Ngày hôm nay, cám ơn anh, tạm biệt".
Bùi Lang nhìn bóng lưng cô đã khuất mới rời đi, ngón trỏ của anh gõ nhẹ lên vô lăng, khóe miệng dần cong lên để lộ nụ cười.
Nam Dạ Tước đã nói rằng sẽ không thúc ép cô, lần này, quả nhiên hoàn
toàn không hề có động tĩnh, công ty Sang Tân vẫn vận hành bình thường,
cũng không chọc tới ai để nảy sinh phiền hà.
Ngay khi Dung Ân đang mừng thầm, Thẩm Mặc mang đến cho cô một tin
tức, khiến cô kinh sợ đến hồi lâu sau vẫn không nói được thành lời.
Ngày thành hôn mỗi lúc một gần kề, hạnh phúc bị đánh mất trở lại, với Dung Ân mà nói, nếu không trải qua vô số những trắc trở, suy
cho cùng, sẽ không hiểu hết được những đắng cay để cô được đền đáp không xứng đáng?
Lễ thành hôn lần này, Nam Dạ Tước tuy rằng đã giao lại toàn bộ ột tổ
chức chuyên nghiệp, nhưng rất nhiều kỉ vật nhỏ, vẫn do đích thân Dung Ân ra ngoài lựa chọn.
Cách không xa là một cửa hiệu bán trà có tiếng, đó là thức uống mà Lý Hủy rất thích. Dung Ân ngồi xuống một điểm nghỉ ngơi lộ thiên, tiết
trời hôm nay rất đẹp, chỉ cần mặc một chiếc áo choàng nhẹ là có thể ra
ngoài thoải mái, cô vén tóc ra sau đầu, khi ngẩng đầu, Lý Hủy đã cầm vô
số túi xách to nhỏ lách cách đi tới.
"Mau lên, ở đây có mực nướng, còn có phục vụ trà nữa".
Dung Ân vốn dĩ đã rất khó khăn mới có thể ngồi xuống, lúc này lại
phải đứng lên, bụng còn đang mang thai, tay phải cô theo thói quen đỡ
lấy bụng, "Sau khi ăn cơm, chúng ta qua cửa hàng tạp hóa một lát, vẫn
còn vài thứ mình chưa mua được....."
"Cậu ý, chỉ biết tự mình chuốc lấy cực khổ", Lý Hủy cắn một miếng cá
mực, trên mép còn dính lại một ít nước chấm màu nâu, cô nàng không hề
chú ý đến hình tượng của bản thân, "Có người đàn ông tuyệt hảo như vậy ở cạnh để làm gì chứ, cậu chỉ toàn mua tội vào người?"
"Kết hôn, chung quy không phải là chuyện mỗi ngày để có thể giao phó
hết cho người này người kia", Dung Ân cầm lấy tách trà, cố tay lắc lắc
khe khẽ, bọt trà màu trắng muốt mang theo vị nồng đậm sóng sánh chuyển
động thành một vòng tròn, nhìn vào vô cùng đẹp mắt. Cô nhẹ nhàng thưởng
thức một nhấp trà, không uống nhiều, cô buông chén, khi đặt tách xuống,
cũng ngẩn người, dường như cô nhìn thấy bóng một thân ảnh nào đó thoảng
qua. Dung Ân theo bản năng xoay đầu, quảng trường rộng lớn thưa thớt
người qua lại, từng tốp ba năm người, ai nấy cũng đều vội vã, cô thu hồi tầm mắt, tự cho phép chính mình quá đa nghi.
Đến chiều, đi ra từ cửa hàng bách hóa tổng hợp, ánh nắng vẫn đang
chiếu rọi gay gắt, tuy rằng không chói chang như những ngày hè nóng nực, nhưng vẫn khiến con người trở nên mệt mỏi hơn.
Khi ra ngoài, Nam Dạ Tước tuy rằng muốn cho vệ sỹ đi theo cô, nhưng
Dung Ân không quen, nhưng cũng không thể thỏa hiệp, chỉ đành để họ đi
theo sau quan sát từ xa.
Cô bước đi trên giày đế bệt, trên tay cầm một vài đồ dùng cho trẻ em, khi đi xuống tầng, từ sau đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, ngay sau
đó, những người vệ sỹ cũng tụ tập lại, Dung Ân và Lý Hủy đi đến ven
đường mới biết, những người vệ sỹ theo cô như hình với bóng cả ngày hôm
nay đang bị