
rở nên chua xót, "Mẹ tôi".
"Thế, Diêm Việt đâu?"
Dung Ân nhìn anh, chỉ thản nhiên , "Tình của tôi đã chết rồi".
Nam Dạ Tước cười cười, "Giữa hai người, có tình ? Tình , sao có thể chết dễ dàng như vậy?".
Cô buông hạ mi , nếu như là lúc thường ngày, chắc c sẽ cùng Nam Dạ
Tước nhiều chuyện như vậy, "Tôi chưa từng hoài nghi, tình cảm giữa hai
chúng tôi".
"Vậy....Em lúc này hoài nghi anh ta".
Giọng ệu ung dung, Dung Ân trốn tránh, "Tôi muốn ".
"Được rồi", Nam Dạ Tước quả cũng còn sức lực, "Tôi muốn ngủ".
"Không được", Bả vai Dung Ân đưa đẩy, cho phép anh ngủ được.
"Yên t ", người đàn ông cười miễn cưỡng "Tôi dễ chết như vậy đâu".
Mặc dù anh đã đảm bảo là vậy, mặc dù biết anh mệt, Dung Ân vẫn muốn
anh nhắmlại. Cuối cùng Nam Dạ Tước cũng hiểu, khi phụ nữ chán nản, phiền phức đến cỡ nào.
Bên ngoài, bầu trời cũng đã dần sẩm tối, nhưng Dung Ân hề biết.
Cô co hai chân, bả vai lẫn cổ bắt đầu nhức mỏi, tự chịu khổ, là tình
nguyện, vẫn luôn tin tưởng rằng, giữa lúc con người trong nghịch cảnh,
sẽ tự nhiên sản sinh cảm giác muốn nương tựa vào nhau, biết với Nam Dạ
Tước, anh có cảm giác này hay ?
"Ân Ân?"
"Ừ?"
Cuộc đối thoại như vậy, trở trở lại, biết đã lặp lại bao nhiêu lần.
"Em có biết tín ều(ều đặt ra để tin theo) của tôi là gì ?".
"Là gì?"
"Người khác đánh tôi quyền, tôi sẽ đ người đó dao, người khác đ tôi dao, tôi sẽ lấy mạng của người đó". Quả nhiên đủ tàn nhẫn.
"Làm người phụ nữ của tôi, tôi cho phép ai khác tùy ý ức hiếp".
Dung Ân vốn định cãi lại anh, nhưng nghĩ lại thôi, lúc này cũng chẳng thể làm gì, sao còn tốn sức giải thích dài dòng.
Cuối cùng Nam Dạ Tước đã mất sức còn nổi, Dung Ân sợ rằng anh chịu
đựng nổi, cùng anh hàn huyên, nhìn luôn mồm đủ chuyện, người đàn ông dù
rằng rất mệt mỏi, nhưng ý cười mỗi lúc đậm hơn.
Hai người bọn họ, lần đầu tiên chuyện nhiều đến vậy. Bất luận bắt đầu ra sao, chí ít lúc này, ngay tại đây, hai người rất gần gũi và thân
thiết.
Khi Lý Hàng dẫn người đến nơi, màn đêm đã buông xuống từ rất lâu, dò xét ngoài hang hồi, Dung Ân đỡ Nam Dạ Tước ra ngoài.
Không được bao lâu, Lý Hàng dẫn người đến, khi nhìn toàn thân Nam Dạ
Tướcchật , lếch thếch, anh ta cũng bày ra gì ngạc nhiên gì, cởi áo khoác choàng lên người Nam Dạ Tước, cùng thuộc hạ, đưa anh và Dung Ân ra
ngoài.
Khi Nam Dạ Tước được đưa vào bệnh viện, Hạ Phi Vũ nghe được tin ngay
lập tức chạy đến trước cửa phòng cấp cứu, nét mặt ta lo lắng, sau khi
nhìn đèn cấp cứu vẫn sáng, lúc này mới hạ mình, nhìn Dung Ân , "Qua
đây".
Hai người tới chỗ rẽ ở hành lang, Dung Ân vừa dừng bước, liền nhận ngay phát tát đáp thẳng vào mặt.
"Nhỡ có người vào sao?".
————
Hứng chịu cái tát , mặt Dung Ân nghiêng về bên, đau đến bỏng rát.
"Nói, hai người đâu?"
Hạ Phi Vũ đã tức giận đến đỉnh ểm, tay nắm chặt thành quyền, thần sắc hung hăng, giọng gay gắt.
"Cô dựa vào cái gì hỏi hành tung của tôi?", Dung Ân mặt mệt mỏi, quần áo người đã ướt sũng cũng chưa thay ra, bộ dạng lếch thếch đến thảm
hại, "Cô dựa vào cái gì đánh tôi?".
Hạ Phi Vũ nghĩ Dung Ân sẽ phản ứng quyết liệt, ánh quét về phía phòng cấp cứu, sau khi xác nhận Nam Dạ Tước vẫn được chữa trị, lúc này mới
lên giọng, "Tôi muốn đánh đánh...."
Khuôn mặt trang ểm ti mỉ của người phụ nữ lộ rõ cao ngạo, ta luôn
luôn vừa với Dung Ân, thậm chí, còn cho rằng Dung Ân chỉ là món đồ chơi
của Nam Dạ Tước.
"Bốp....."
Y tá ngang qua, nghe được tiếng động, quay đầu nhìn sang, miệng mấp máy, sau đó vội vàng bỏ .
"Cô.....", Hạ Phi Vũ ôm mặt, thần sắc kinh ngạc, ta chút cũng nghĩ Dung Ân sẽ đánh trả, "Cô dám...."
"Tôi muốn đánh đánh". Bàn tay Dung Ân hằn lên rõ ràng, trong ng việc, Hạ Phi Vũ có thể làm khó Dung Ân, phải kiềm chế mà bỏ qua, nhưng ta
nghĩ Dung Ân lại như vậy được đằng chân lân đằng đầu.
Xoay người, vừa toan rời , nhưng rốt cuộc nuốt được cơn ức chế, Dung Ân lần nữa lại gần Hạ Phi Vũ.
Hạ Phi Vũ còn bàng hoàng, quay lại, tưởng rằng Dung Ân vẫn chưa bỏ qua, theo phản xạ lui về sau bước.
"Nếu muốn thu hút chú ý của anh ta, là chuyện của , đừng làm liên lụy đến tôi", Giọng của kiên nghị, đột nhiên nhớ đến tín ều mà Nam Dạ Tước
nhắc đến khi ở trong hang, đối với số người, thể đạo lý.
Thấy bỏ , Hạ Phi Vũ vẫn chưa hết cảm giác ngột ngạt, "Rõ ràng biết
anh ta có người phụ nữ khác, vì sao còn cam t tình nguyện ở lại bên
cạnh?".
Đêm đó đả thương đầu Nam Dạ Tước, để lại cho anh vết cắn ở khóe
miệng, ngày hôm nay, còn lưu lại cảm giác đau đớn, Dung Ân quay đầu, ,
"Cô sao? Nếu đã biết rõ anh ta luôn luôn có hơn người phụ nữ, vì sao còn cam t tình nguyện chờ đợi?"
Không đợi đến lúc Hạ Phi Vũ trả lời, Dung Ân đã bỏ trước, đèn phòng
cấp cứu vẫn sáng, Nam Dạ Tước lần này bị truy kích, Lý Hàng đối với bên
ngoài thông tin luôn bảo mật tuyệt đối, nhưng Hạ Phi Vũ chớp đã có mặt ở đây, cho cùng, đối với Nam Dạ Tước, ta cũng có vị trí nhất định, bằng
thể cho ta biết.
"Cô muốn thay quần áo ?"
Dung Ân ngg đầu, đập vào là khuôn mặt tuấn tú, người đàn ông tên là
Lý Hàng, cảm giác đầu tiên của khi gặp mặt, chính là đơn khắc khoải
thoát ra từ con người nà