
thở phào nhẹ nhõm. Hôm đến nhập
trường, kinh nguyệt lần đầu tiên đã xuất hiện, mười bốn tuổi rồi, dù thế nào cũng được coi là một thiếu nữ xinh đẹp chứ? Khi cô còn đang định
cao giọng hát bài “Hoa bách hợp dại cũng có mùa xuân”, thì bị dội ngay
một chậu nước lạnh khiến trái tim cô băng giá.
Nguyên nhân là do
đám nam sinh có lượng hoóc môn bất thường đó nhàn nhã vô vị xúm lại bình phẩm về dung mạo của các bạn nữ, bọn họ dự định sẽ bầu ra hoa hậu khoa, hoa hậu học viện rồi kế đến là hoa hậu trường.
Có cậu nam sinh
không có mắt, không, đó phải là một nam sinh rất biết nhìn người đã đưa
ra ý kiến: “Thực ra, Chu Lạc cũng rất xinh, chỉ có điều cậu ấy vẫn còn
có chút dáng vẻ của trẻ sơ sinh thôi nhỉ.”
Theo lời kể lại của
những người có mặt tại đó, lúc ấy, liền có ngay một người phì cả ngụm
nước vừa uống trong miệng ra, sau khi lau sạch lớp nước hỗn hợp giữa trà và nước bọt trên mặt, một giọng nói sang sảng vang lên: “Cô bé đó á?
Nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là một nụ hoa thôi? Có ý đồ xấu xa với Chu Lạc, cẩn thận bị tố cáo là thực hiện hành vi dâm loạn với trẻ vị thành
niên đấy!”.
Sau đó, lại có kẻ nhiều chuyện học Luật, mang những
quy định trong bộ luật ra cảnh cáo mọi người: Định tội cho kẻ tình nghi
phạm tội XX, nếu người bị hại trên mười tám tuổi, căn cứ vào tình tiết
để định tội; từ mười bốn tuổi đến mười tám tuổi được coi là vị thành
niên, tội danh tăng thêm một bậc; nếu người bị hại chưa đủ mười bốn
tuổi, hành vi phạm tội đó được coi là tội ác tày trời, bất kể đối phương có tự nguyện hay không đều bị coi là đã phạm tội, nếu tình tiết nghiêm
trọng có thể bị kết án tử hình!
Hóa ra, vẫn còn có mức độ nguy
hiểm như vậy, đám sinh viên nam đều cảm thấy kinh sợ. Lại có anh bạn
ngồi lê đôi mách cùng khoa với Chu Lạc giở thẻ sinh viên của cô ra: Sinh tháng Mười hai năm 198X, ôi, trời ơi! Cậu quả thật vẫn chưa tròn mười
bốn tuổi!
Ngay lập tức, Chu Lạc trở thành người nổi tiếng, từ đó, đám nam sinh con nhà lành trong trường đều tránh cô như tránh bom mìn
vậy, đồng thời, tư duy quán tính đó cũng được duy trì và kéo dài mãi.
Cho tới năm mười tám tuổi Chu Lạc tốt nghiệp đại học, năm hai mươi tuổi
lấy bằng thạc sĩ, mà đám bạn học thuộc thế hệ 7X trở về trước đó của cô
vẫn không nhìn nhận cô như một cô gái đã trưởng thành.
Nhận được
tấm bằng thạc sĩ, Chu Lạc rời khỏi trường như một kẻ đang trốn chạy, rầm rầm rộ rộ gia nhập vào quá trình xây dựng và hiện đại hóa của tổ quốc,
trở thành nhân viên một viện thiết kế ở thủ đô.
Môi trường đã được thay đổi, vận mệnh bi thương vẫn không hề chuyển biến.
Từ nhỏ, khẩu vị của Chu Lạc đã rất đơn giản, ăn gì cũng thấy ngon, rau cải luộc với nước muối cũng có thể ăn cơm được, vì vậy, những món ăn thanh
đạm trong nhà ăn của trường học vẫn có thể nuôi cô trở thành một cô gái
trắng trẻo béo tốt.
Mà sau khi đi làm, các món ăn trong nhà ăn
nơi làm việc vừa ngon vừa rẻ, mùi vị và dinh dưỡng của các món đó cao
hơn các món ăn trong nhà bếp của trường không chỉ một bậc, vẻ bụ bẫm như trẻ sơ sinh của Chu Lạc lại được kéo dài thêm hai năm nữa. Đối diện với cô bé Chu Lạc mặt mũi mũm mĩm hồng hào đáng yêu đó, cao hơn thì là các
bậc thầy về thiết kế mái tóc đã hoa râm, thấp hơn thì là những người mới được tuyển dụng vào đơn vị cùng đợt với cô, tất cả đều tươi cười phấn
khởi gọi cô là: Tiểu Chu (hoặc Tiểu Trư?)[4'>.
[4'> Chu và Trư có cách viết khác nhau nhưng âm đọc giống nhau.
Vài năm sau, vẻ bụ bẫm dần dần mất đi, Chu Lạc cũng có sự từng trải, có một vài nhân viên thiết kế trẻ hơn mới vào làm bắt đầu gọi cô là “Chu công” – kiến trúc sư Chu. Trời ạ, Trư công[5'>, cô thà bị gọi là Tiểu Trư còn
hơn!
[5'> Trư công cũng có cách đọc giống Chu công, nghĩa là lợn đực.
Mãi cho tới năm vừa rồi, Chu Lạc trở thành kiến trúc sư bậc cao của toàn
viện thiết kế, thậm chí là của toàn hệ thống, đồng thời, vì thành tích
công tác xuất sắc, được đề bạt thành kiến trúc sư trưởng của một hạng
mục kiêm chủ nhiệm phòng kỹ thuật, cách xưng hô đối với cô mới trở nên
bình thường: “Chu tổng” hoặc “chủ nhiệm Chu”. Cách xưng hô này nghe mặc
dù không thuận tai, nhưng ít ra cũng không bị người ta hiểu lầm.
Nhưng, mấy năm gần đây, vì mải cắm đầu phấn đấu cho việc thay đổi cách xưng hô dành cho mình mà việc đại sự cả đời của cô lại lỡ dở. Hai mươi tám
tuổi, với cương vị kiến trúc sư trưởng của một hạng mục công nghiệp hơi
chút là đầu tư hàng nghìn vạn đồng, với cương vị là một chuyên gia của
hội đồng thẩm định, với tư cách là một cán bộ bậc trung của viện, cũng
có thể được coi là còn rất trẻ và có tiền đồ rộng mở phía trước; nhưng
với tư cách là một cô gái độc thân ngay cả bạn trai cũng chưa có, không
ai còn khen cô như thế này nữa: bạn vẫn trẻ lắm.
Tách khỏi các mối quan hệ xã hội, không có cảm giác thuộc về ai, cũng là một trong những tác dụng phụ của việc học vượt cấp.
Tạm thời không nói tới đám bạn học thuộc thế hệ 7X của Chu Lạc – những
người mà giờ đây trong đầu họ đầy ắp nào là công việc, việc nhà, chuyện
con cái. Năm nay, đơn vị có thêm nhân sự mới, Đồng Đan – cô bạn