
iết, nếu ly hôn, cũng sẽ
không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của em”.
Chu Lạc vừa nghe câu này lập tức nổi giận, “Anh nghĩ, anh dựa vào cái gì mà nghĩ như vậy
chứ!”. Nghĩ đến việc mọi người xung quanh bàn tán, cô chỉ hận một nỗi
không thể tát thêm cho cậu cái nữa.
“Bây giờ anh thay đổi quyết định rồi, chúng ta làm lại từ đầu, được không?” Đại Đổng thành khẩn nói.
Nhìn dáng vẻ trịnh trọng nghiêm túc của cậu, Chu Lạc tức quá thành ra bật
cười, “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ chấp nhận anh? Ngựa hay
không quay đầu ăn bãi cỏ cũ mà! Anh nghĩ rằng ngoài anh ra, tôi không
thể lấy được ai khác ư!”. Hình ảnh Phan Lan gắng hết sức dựa vào người
cậu ban nãy lại hiện ra trước mắt, nghĩ đến việc Phan Lan là người đầu
tiên biết chuyện trong nhà Đại Đổng, mà mẹ cậu bị bệnh lại là Phan Lan
tới chăm sóc, bọn họ chăm sóc cho nhau, chăm sóc tới cả quán rượu nữa,
bản thân mình từ đầu tới cuối chỉ giống như một kẻ ngốc, bị che mắt lại. Cô lập tức cất giọng rắn rỏi: “Anh bây giờ nghèo khổ rồi, đến bản thân
mình còn không tự lo được, tôi lại chê nghèo tham giàu đấy, Diệp Minh
Lỗi hào hoa giàu có, lại theo đuổi tôi không rời, tôi thấy lấy anh ta
còn tốt hơn lấy anh nhiều”. Dù sao Diệp Minh Lỗi cũng không ở đây, Chu
Lạc chẳng ngại mặt dày, lúc này, chỉ cần có thể giúp cô thoát khỏi tình
cảnh khó khăn, dù người nào hay việc gì cũng có thể trở thành vũ khí để
lợi dụng.
Sắc mặt của Đại Đổng lúc trắng lúc đỏ, chăm chú nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng thốt lên mấy chữ, “Anh ta rất phong lưu”.
Lông mày của Chu Lạc nhếch lên, “Chẳng phải anh nói anh ta phong lưu nhưng
không hạ lưu sao? Hơn nữa anh ta đối với tôi chân thành hơn nhiều, từ
trước tới giờ cũng không hề che giấu bản tính phong lưu, cũng không có
một thanh mai trúc mã lúc nào cũng túc trực ở bên cạnh không chịu rời”.
Vốn dĩ cô còn muốn bổ sung thêm một câu: Anh ta dù có đi chơi gái cũng
không lấy xe của tôi để đi. Nhưng rốt cuộc Chu Lạc cũng không nỡ khiến
cậu bị tổn thương quá nặng nề.
Đại Đổng giống như một quả bóng bị xì hơi, hai cánh tay vốn ôm chặt vì sợ cô bỏ đi cũng dần dần buông
xuống. Gió đêm thổi tới, rời khỏi vòng tay ấm áp của cậu, Chu Lạc chợt
cảm thấy ớn lạnh, nhưng nghĩ tới những đau khổ mà cậu mang tới cho cô
trong thời gian qua, lập tức lại trở nên cứng rắn, “Dù so sánh như thế
nào, tôi cũng không có lý do để chọn lại anh thêm lần nữa đâu”. Ngữ khí
của câu nói này đã dịu dàng hơn nhiều, nghe ra không giống một lời trách móc, mà lại giống một lời khuyên, chỉ là không biết câu nói đó đang
khuyên nhủ cậu hay khuyên nhủ chính bản thân cô.
Ngoài vết ngón
tay tấy đỏ, những chỗ khác trên khuôn mặt Đại Đổng đều trắng bệch, rất
lâu sau cậu mới mở lời, “Khuya rồi, để anh đưa em về”.
Mãi tới
tận nơi ở của Chu Lạc, lại đưa cô tới tận cửa, hai người vẫn không nói
thêm với nhau câu nào. Đại Đổng đưa chìa khóa và thẻ ngân hàng cho cô.
Chu Lạc không nhận, mỉm cười bông đùa: “Mua bán không thành, tình nghĩa
vẫn còn, tôi tuy ích kỷ về mặt tình cảm, nhưng vẫn luôn hào phóng với
bạn bè”.
Nhưng Đại Đổng lại không hề cười, “Xin lỗi, anh đã nói
dối em. Anh bây giờ mặc dù gặp khó khăn, cũng chưa đến mức cùng đường,
hôm qua sở dĩ anh nói như vậy, là vì Phan Đông xúi anh dùng khổ nhục
kế”.
Nụ cười trên khuôn mặt của Chu Lạc cũng lập tức biến mất,
giật phắt mấy thứ đó lại, “Kẻ nghèo khổ rồi biến thành đại gia, rồi lại
tuyên bố phá sản, sau đó lại nói là giả dối, anh xem tôi là thứ để đùa
giỡn chắc”. Tiếp đó là một tràng cười lạnh lẽo, “Tôi không đủ trình độ
để kết bạn với anh, mời anh về, tôi không tiễn, sau này dừng gặp lại
nữa!”. Nói xong quay đầu vào phòng, định đóng cửa lại nhưng đã bị người
đằng sau chen vào, hơn nữa còn giữ chặt cửa, không chịu buông tay.
“Bỏ tay ra, cút đi, nếu không tôi báo cảnh sát!” Chu Lạc chưa bao giờ đối xử với cậu lạnh nhạt như thế.
“Lạc Lạc, anh biết anh làm sai nhiều việc. Nhưng, em không thể oán trách
anh, ngoài khổ nhục kế đêm qua ra, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc lừa
dối em.” Cậu không chỉ giữ chặt lấy cô, để tránh việc cô giãy dụa, lại
ôm chặt lấy cô một lần nữa.
Đúng vậy, Đại Đổng không lừa dối cô,
chỉ là không nói những điều không muốn nói, hoàn toàn giấu cô. Cô có thể hiểu rằng cậu thậm chí còn lười không muốn nghĩ tới chuyện nói dối cô
không?
“Lạc Lạc, anh không cố tình giấu em. Ngoài lúc ban đầu
không biết nên làm thế nào, sau đó lại bị nhốt trong trại tạm giam, anh
bị kích động hoàn toàn, bởi vì anh không biết bản thân mình có rửa sạch
được tội danh hay không. Anh nợ những người trong gia đình quá nhiều,
nếu sau đó em út không chủ động tới tự thú, mà anh lại không có bằng
chứng ngoại phạm, anh, anh có thể sẽ phải chịu tội.” Đại Đổng ôm chặt
lấy Chu Lạc, vùi sâu khuôn mặt mình vào trong cổ cô, chỉ cảm nhận được
một mùi hương âm ấm, mặc dù rất nhẹ, nhưng cũng khiến người ta ngây
ngất.
Chu Lạc bị cậu ôm chặt, có giãy dụa cũng không thoát được.
Giọng nói nói trong trẻo vui vẻ thường ngày của cậu giờ đây nghe ra thâm trầm và khàn đục đi nhiều, hơi nóng phả lên phần da mẫn