
TV.
Trên màn hình, quản lý Ma ngồi ở giữa, hai bên trái phải lần lượt là Hwang Tae Kyung cùng Go Mi Nam.
Quản lý Ma giơ microphone, giới thiệu nói:“Thành viên mới Go Mi Nam
của ANJell chúng ta, từ ba năm trước trong số những thí sinh luyện tập
đã trúng tuyển tìm ra người nổi bật nhất, về sau sẽ cùng Tae Kyung cùng
nhau đảm nhiệm vị trí hát chính, thật quá chờ mong!”
Anh, thì ra là anh, vẻ mặt không cam lòng, vẻ mặt quật cường, quyệt miệng, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Ta nhìn Hwang Tae Kyung trên màn hình biểu tình sinh động, nước mắt phủ hoen mi.
Anh, giấc mộng của anh, cũng đã được thực hiện đi!
Đột nhiên nghĩ đến trong kịch bản, bọn họ sẽ đi quán bar chúc mừng,
hoan nghênh thành viên mới gia nhập. Ta chạy vội vào trong phòng, lên
mạng tìm quán bar bọn họ thường xuyên ghé!
Cầm địa chỉ mà quản gia tìm được, nhờ hắn chuẩn bị xe cho ta, quản gia vẻ mặt không đồng ý.
“Tiểu thư, ngươi ngồi trên phi cơ hơn mười mấy tiếng đồng hồ, nhất
định mệt chết đi, hôm nay hãy hảo hảo nghỉ ngơi đi. Cái quán bar kia, về sau lại đi, được không?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của quản gia, ta gật đầu đáp ứng.
Trở lại phòng, tắm rửa xong xuôi, ta nằm ở trên giường mềm mại, lại không hề buồn ngủ.
Nữ hầu gõ cửa đi vào, cung kính nói:“Tiểu thư, đã đến giờ dùng bữa tối !”
Ta sửa sang lại quần áo đi xuống lầu, trên bàn cơm làm thật nhiều món mà trước ta rấtthích ăn, quản gia đang phân phó người hầu rót rượu, dọn đũa, nhìn thấy ta đi xuống, vẻ mặt vui sướng.
Ta ngồi ở trên bàn cơm trống rỗng, đột nhiên không có cảm giác thèm
ăn, nhưng nhìn đến vẻ mặt chờ mong bên cạnh của quản gia, vẫn là miễn
cưỡng ăn mấy miếng.
Dùng xong bữa tối, ta đi vào phòng anh Tae Kyung trước kia, mở cửa
ra, hết thảy đều giống hệt thời điểm trước kia, cũng biết rõ việc quản
gia vẫn ngày ngày cẩn thận quét tước.
Đi vào trước giá sách, phát hiện anh Tae Kyung có lưu lại thứ gì đó,
đều là ca khúc hoặc liên quan đến bộ phim ‘Hoa Mộ Lan’, nếu không phải
biết thân thế anh Tae Kyung, ta nhất định sẽ giống như Go Mi Nam nghĩ
đến anh là là fans của Hoa Mộ Lan.
Tuy rằng hận em, hận em vứt bỏ, thế nhưng trong nội tâm cũng tương
đối để ý đi! Dù sao cũng là mẹ của mình, nguyên nhân vì không thể yêu,
cho nên mới có thể hận thấu xương, tránh cũng không kịp đi!
‘Em đã muốn đuổi theo anh một người cô độc trong tám năm, hiện tại em đã trở về, em sẽ không lại để cho anh cô đơn !’ Ta ở trong lòng âm thầm thề, giống như đoán được cuộc sống tốt đẹp từ nay về sau.
‘Tám năm không gặp, anh sẽ nhận ra em sao?’ Ta hé miệng mỉm cười, trong lòng rất chi là chờ mong.
Tìm thấy cái vòng cổ của anh trước kia mang theo giống hệt cái của
ta, mặt trên vòng cổ có chiếc nhẫn khắc ba chữ ‘Hwang Tae Kyung’. Cất
vào trong hộp, ta vừa lòng gật gật đầu, lập tức đi nghỉ ngơi.
“Tiểu thư, đây là một chút tâm ý của tôi.” Quản gia cười lấy ra một cái hộp.
‘Cám ơn ngài, quản gia thúc thúc!’ Ta mở cái hộp nhỏ ra, oa, là một
cái di động, là cái loại trước kia anh vẫn dùng! Ta cảm kích gật đầu với quản gia.
Lái xe đem ta đến Công ty A.N.Jell, ta ôn nhu vuốt ve lễ vật, đi xuống xe.
Ngồi bên đường rất có rất nhiều fans, những cô gái đang kiên nhẫn
ngồi đợi aA.N.Jell đến, ta cười đi lên trước, lại bị một chiếc xe ngăn
lại, chiếc xe kia dừng lại ở trước mặt ta, vốn dĩ khung cảnh xung quanh
im lặng lập tức sôi trào dậy sóng.
‘Là A.N.Jell! Anh đến đây!’
Nhìn bốn nhân vật chính ở dưới sự bảo về của đội bảo an đi vào công
ty, nhóm fans cđang tranh nhau đem lễ vật bọn họ giao cho nhân viên công tác.
Ta rất nhanh viết danh tính trên giấy, gồm viết số di động của ta bỏ vào hộp nhỏ.
‘Tiên sinh phiền toái anh đem đồ này giao cho Hwang Tae Kyung tiên
sinh, cám ơn!’ Ta đem mảnh giấy đưa cho nam tử kia xem, cả hộp quả của
ta.
“Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giao tận tay cho bọn họ !” Nam tử có lễ mỉm cười cam đoan!
‘Cám ơn!’ Ta cúi đầu viết mảnh giấy, lại đưa cho nam tử.
Nam tử mỉm cười gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Ta nhìn theo phương hướng nam tử đi xa, vui vẻ đoán biểu tình anh khi thu được lễ vật ……
“Tae Kyung, Mi Nam cũng không phải cố ý, cậu……” Hành lang dài nơi đó, quản lý Mã đang theo sau Hwang Tae Kyung nói liên miên cằn nhằn khuyên
bảo, mà Hwang Tae Kyung nhíu mi, quyệt miệng, bước nhanh về phía trước,
đem quản lý Mã coi như không khí.
“ Anh Mã!” Kang Shin Woo từ hành lang đi qua, chỉ thấy bên kia hành
lang dài có hai người, nhìn thấy Mã Thất khúm nún khó hiểu lên tiếng.
“Nga! Shin Woo a!” Mã Thất đột nhiên nghe tiếng Kang Shin Woo gọi
lại, vội vàng dựng thẳng sống lưng, lấy lại tinh thần kêu một tiếng.
Không khí đột nhiên rất lúng túng.
“Tae Kyung, cậu ở đây thật tốt quá!” Nam tử ôm lễ vật đi lên, nhìn thấy Hwang Tae Kyung vui vẻ kêu lên.
“Không nghĩ tới Tae Kyung có mị lực như vậy, ngay cả người câm điếc
đều bị Tae Kyung làm cho mê muội, còn cố ý nhờ ta muốn đồ vật nọ giao
tận tay cho Tae Kyung đâu!” Nam tử vẻ mặt sùng bái dứt lời.
Hwang Tae Kyung sắc mặt vốn dĩ lạnh nhạt khi nghe đến hai chữ ‘câm
điếc’, trở nên dị thường kích động, hắn bắt lấy cán