Đũa Lệch Dễ Thương

Đũa Lệch Dễ Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325580

Bình chọn: 8.00/10/558 lượt.

, anh nhất định sẽ nhìn thấy, chỉ cần anh chịu bước tới đây.

Ngày ngày nhớ anh, ngày ngày tự hỏi chính mình, tới khi nào mới có thể nói với anh.

Ngày ngày nhớ anh, ngày ngày giữ mãi một trái tim, giữ trọn vẹn tình yêu dành cho anh.

Giữ trọn vẹn tình yêu dành cho anh..."

Cô hát vo, ngay cả phối nhạc cũng không có, được cái giọng hát trong trẻo, cộng thêm ánh nắng chiều rực rỡ khiến anh ta nghĩ đến cảnh nền của một bản nhạc cổ điển nào đó. Bầu trời vàng rực, suối trong uốn lượn, một con hươu nhỏ lúc ẩn lúc hiện trong rừng rậm yên tĩnh.

Tiếng hát của cô ngọt ngào quyện với vị đắng của nước trà xanh bên môi anh ta.

Sau khi cô hát xong lần thứ nhất, anh ta yêu cầu cô hát lại một lần nữa.

Lúc cô hát lần thứ hai, anh ta đứng dậy, đi từ sofa đến bên cạnh cô. Cô không biết làm thế nào, lúng túng dừng hát ngẩng đầu nhìn anh ta gần trong gang tấc: "Anh làm gì vậy?"

Ánh nắng tản mát chiếu vào hai mắt anh ta biến thành màu hổ phách đẹp đẽ. Anh ta nghiêm túc trả lời cô: "Tôi đang đối chiếu với lời bài hát xem cô có hát sai hay không".

Bối Nhĩ Đóa nửa tin nửa ngờ.

Anh ta cúi xuống, một tay chống lên mặt bàn, dường như rất chăm chú nhìn ca từ trên màn hình máy tính, bắt đầu trò chuyện bâng quơ: "Có một thời gian dài sức khỏe của cha tôi rất kém, không thể làm việc được. Nhưng ông ấy không muốn nằm viện mà ở nhà tĩnh dưỡng. Buổi tối hàng ngày, mẹ tôi tự tay bón cơm cho cha tôi, sau đó lại hát bài này cho ông ấy nghe, ông ấy nghe bài này sẽ rất vui".

"Thế bây giờ sức khỏe của cha anh đã tốt hơn chưa?"

"Vẫn như trước, thỉnh thoảng lại tái phát. Bởi vì đã lớn tuổi nên không thể chữa khỏi tận gốc được".

Bối Nhĩ Đóa nhớ Úc Thăng từng nói cha của Diệp Trữ Vi sống một mình ba mươi năm mới gặp mẹ anh ta. Mẹ anh ta là vợ hai của cha anh ta, hai người có sở thích chung, cực kì đằm thắm.

"Cha tôi đã bảy mươi chín tuổi, hơn mẹ tôi trọn hai giáp". Anh ta tỏ ra rất thản nhiên, nói thẳng điều này không hề che đậy.

"Nhưng mà nghe có vẻ cha mẹ anh rất yêu nhau".

"Đúng, họ không bao giờ cãi nhau, từ khi cưới đến bây giờ cha tôi cũng rất ít lần nói chuyện lớn tiếng với mẹ tôi, còn mẹ tôi cũng rất ít khi đưa ra yêu cầu quá đáng nào". Diệp Trữ Vi nói: "Bây giờ ông ấy càng lớn tuổi lại càng quấn bà ấy, bà ấy cứ ra ngoài mua đồ là ông ấy lại nhìn đồng hồ chằm chằm, tính thời gian bà ấy về. Nếu bà ấy đi trên hai tiếng mới về, ông ấy sẽ buồn bực không vui".

"Yêu nhau quá, thật là hâm mộ". Bối Nhĩ Đóa cảm khái.

"Hâm mộ? Tôi cho rằng phần lớn các cuộc hôn nhân đều như thế".

"Không phải, như họ thật sự rất hiếm có. Như cha mẹ tôi đã li hôn, lúc họ còn ở với nhau không khí trong nhà cũng không ấm cúng. Mẹ tôi rất khó tính, thường xuyên oán trách than vãn chuyện này chuyện nọ. Mặc dù cha tôi vẫn cười bao dung, thoạt nhìn có vẻ như hoàn toàn không để bụng, nhưng tôi có thể thấy được sự kìm nén trong mắt ông ấy". Bối Nhĩ Đóa nói: "Chỉ có những người yêu nhau thật sự mới có thể sống hoà thuận vui vẻ bên nhau mấy chục năm".

Diệp Trữ Vi yên lặng một hồi rồi nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi cô hát đến đâu nhỉ?"

Bối Nhĩ Đóa quay lại nhìn màn hình máy tính: "Hát lại từ đầu đi, sau khi bị gián đoạn sẽ rất khó tìm lại được cảm giác".

Cô bắt đầu hát lại một lần nữa, hát đến câu "Ngày ngày nhớ anh, ngày ngày tự hỏi chính mình, tới khi nào mới có thể nói với anh", bởi vì chột dạ nên âm thanh nhỏ đi mấy phần, mắt nhìn màn hình chằm chằm không nhìn ngang nhìn dọc, thậm chí còn không dám liếc trộm anh ta qua đuôi mắt.

Sau khi hát xong cô mới đối mặt với anh ta. Ánh mắt anh ta không có choáng ngợp, không có tán thưởng, cũng không có khích lệ, chỉ có dịu dàng.

Dịu dàng mềm mại, lại rất trực tiếp.

Ánh mắt như xuyên thấu trái tim cô, làm cô cảm nhận được một luồng sức mạnh mềm mại mà dày đặc sinh ra từ đáy lòng.

Nếu lúc này mở miệng nói với anh ta, thực ra, dường như tôi có chút thích anh... phải chăng là một cơ hội cực tốt?

Hôm nay ánh nắng ấm áp, sắc mặt anh ta có vẻ thoải mái, dường như tâm tình không tồi, khả năng cô bị từ chối có lẽ sẽ thấp hơn bình thường một chút.

Trong nháy mắt, cô tưởng tượng đủ loại phản ứng của anh ta sau khi cô tỏ tình.

"Bối Nhĩ Đóa, tôi có nghe nhầm không? Cô dám tỏ tình với tôi?" Đây là khả năng đầu tiên.

"À, kì thực tôi đã biết cô thích tôi từ lâu rồi. Có điều rất tiếc là tôi không có ý gì với cô". Đây là khả năng thứ hai.

"Tôi có cần phải nhắc nhở cô không? Chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, nhập vai quá sâu không có lợi đối với hai bên. Hi vọng cô dừng lại ở đây, đừng ôm ảo tưởng không thực tế". Đây là khả năng thứ ba.

"Bối Nhĩ Đóa, tôi cũng thích cô". Đây là khả năng thứ tư.

Trong bốn khả năng trên, có vẻ như khả năng cuối cùng là nhỏ nhất, cực kì nhỏ.

Vậy có nên thử một lần xem hay không? Cứ coi như đánh bạc một lần.

"Bối Nhĩ Đóa..." Người nào đó đột nhiên lên tiếng.

Bối Nhĩ Đóa hoàn hồn, ra vẻ bình tĩnh: "Sao? Gì thế?"

"Trên lông mi cô có bám bụi" Anh ta quan sát một lát, ngón tay thon dài đưa tới gạt rơi hạt bụi bám trên mi cô.

Bối Nhĩ Đóa hoàn toàn mất hết phản ứng, những suy nghĩ rực rỡ sắc màu cuối cùng ké


pacman, rainbows, and roller s