
rượu, hai chị em mình trò chuyện cho giải sầu được không?"
Chị Doãn không ngừng từ chối khéo nhưng Trương Dật Lộ mời quá nhiệt tình nên cuối cùng cũng đồng ý.
***
Bên kia, Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa ăn tối xong ra khỏi khách sạn đi dạo trên đường mòn.
"Hôm nay mệt không?" Diệp Trữ Vi hỏi.
"Cũng không đến nỗi". Bối Nhĩ Đóa nói: "Đúng rồi, sau khi video tuyên truyền được tung ra sẽ có nhiều người biết chúng ta hơn".
Diệp Trữ Vi nhìn mặt hồ lăn tăn sóng gợn, ờ một tiếng.
Bối Nhĩ Đóa không nói nữa.
"Đã nhận lời thì không được nghĩ đến chuyện khác". Diệp Trữ Vi nói: "Cái nhìn của người khác không bằng suy nghĩ trong lòng mình".
Màn đêm đậm dần, nước hồ cũng đã ngủ say như một tấm rèm sẫm màu che kín những ồn ào ban ngày. Những bông hoa rủ xuống hồ thấm ướt tỏa hương
thơm dịu, sương lạnh đọng trên lá cây, khung cảnh mang một vẻ hoang sơ.
Suy nghĩ trong lòng? Ý anh ta là gì? Bối Nhĩ Đóa ngẫm nghĩ.
Diệp Trữ Vi lẳng lặng nhìn Bối Nhĩ Đóa, Bối Nhĩ Đóa mãi không trả lời.
Đến tận lúc một đóa hoa rơi xuống nước phát ra tiếng động, Bối Nhĩ Đóa mời bừng tỉnh lại, chớp chớp mắt: "Món sườn nướng hành hoa vừa rồi ngon thật".
Diệp Trữ Vi cau mày: "Cô vẫn thèm ăn à?"
"Bởi vì rất lâu rồi tôi không ăn sườn".
"Đã ăn cơm om xương sườn thơm nức chưa?" Anh ta hỏi.
"Nghe có vẻ rất ngon". Bối Nhĩ Đóa sáng mắt lên: "Anh biết làm à?"
"Chuyện nhỏ". Anh ta quan sát sự thay đổi tâm tình trong mắt cô, thuận thế thăm dò: "Muốn ăn không?"
"Muốn, anh nói với tôi cách làm, tôi về nhà sẽ thử làm xem".
"Đối với cô thì các bước hơi phức tạp một chút, lửa to nhỏ thế nào cũng rất khó khống chế".
"Vừa rồi anh nói là chuyện nhỏ cơ mà?"
"Đó là đối với tôi". Anh ta nói: "Còn đối với cô thì ăn mới là chuyện nhỏ".
"Tôi cũng biết nấu ăn đấy nhé! Mặc dù không được ngon lắm nhưng cũng có thể ăn tạm".
"Không cần phiền phức như vậy, có muốn tôi nấu cho cô ăn không?"
"Có điều kiện gì?" Nghe giọng điệu cố ý dụ dỗ của anh ta đã biết không phải là chuyện tốt gì.
"Để tôi nghĩ". Anh ta nhìn hồ đêm, bắt đầu suy nghĩ, một hồi sau đưa ra điều kiện: "Hát cho tôi một bài".
"Bây giờ?"
"Hôm nay muộn rồi, để hôm khác".
"Ờ, vậy thì không thành vấn đề, chốt thế nhé!" Không ngờ lại là một điều kiện kì quái như vậy.
Có điều một bài hát đổi một bữa cơm cũng rất đáng giá.
***
Kết thúc một ngày làm việc, Bối Nhĩ Đóa về nhà lên mạng xem weibo. Đã mấy ngày cô không đăng nhập, bình luận của cộng đồng mạng vẫn nóng như cũ.
Thảo luận nhiều nhất là sự chênh lệch chiều cao của họ. Có người bình luận kèm biểu tượng chảy máu mũi, có người nghi hoặc không biết bọn họ có thể tương tác như những cặp tình nhân bình thường hay không, cũng có người chê bọn họ căn bản không hợp nhau, rõ ràng là bố đi cạnh con gái, người lùn xông vào đất nước người khổng lồ.
Ngoài ra nội dung được yêu cầu nhiều nhất là muốn Bối Nhĩ Đóa đăng một bức ảnh Diệp Trữ Vi chụp một mình có độ phân giải cao. Đương nhiên Bối Nhĩ Đóa không muốn đáp ứng yêu cầu này lắm... Thôi được, cô quả thật hơi hẹp hòi, để hôm khác hỏi Diệp Trữ Vi xem anh ta có đồng ý không đã.
"Đổi nickname thành Tiểu Nhĩ Đóa của Trữ Vi đi, chẳng phải rất hợp sao?" Đây là một trong những bình luận được quan tâm nhiều nhất.
Bối Nhĩ Đóa nhìn nickname của mình "Đã tên là Nhĩ Đóa thì làm gì còn tâm tình lấy nickname". Cô suy nghĩ một lát, để phối hợp với kế hoạch tuyên truyền và thỏa mãn sở thích quái ác của mọi người nên quyết định mở thông tin cá nhân, đổi nickname thành "Tiểu Nhĩ Đóa của Trữ Vi".
Ơ, Tiểu Nhĩ Đóa của Trữ Vi đã có người đăng kí.
Cô giảm bớt một chữ thành Nhĩ Đóa của Trữ Vi.
Sau khi đổi xong cô mới phát hiện mình rất vô duyên, càng xem càng nóng mặt. Có điều đã đổi thì chắc chắn có người phát hiện, đổi lại như cũ sẽ tỏ ra quái gở. Thôi kê, cô nói với chính mình, nhìn mãi rồi cũng sẽ quen thôi.
Quan trọng nhất là Diệp Trữ Vi không chơi weibo, anh ta không nhìn thấy là được rồi.
Bối Nhĩ Đóa yên tâm mở hộp tin nhắn cá nhân, rất nhiều tin nhắn tràn ra. Cô nhìn thấy "Cầm kiếm lên mặt trăng" gửi đến nhiều thông tin, đều là về Diệp Trữ Vi thời đại học.
Sau khi đọc xong, cô im lặng cúi đầu trả lời: "Anh ấy rất quý con mèo đó. Anh ấy có hay vuốt ve nó không?"
Khoảng hai mươi phút sau, đối phương trả lời: "Chào bạn! Bạn đang online chứ?"
Tiếp tục một tin nhắn khác: "Anh ấy thích vỗ đầu nó, hai ngón tay tóm tai trêu nó".
Hình ảnh đó hiện lên trong đầu Bối Nhĩ Đóa, không biết vì sao hai tai cô lại nóng bỏng.
"Bây giờ anh ấy còn nuôi mèo không?" Đối phương hỏi.
Bối Nhĩ Đóa trả lời: "Không".
"Cũng đúng, anh ấy đã có bạn gái, đương nhiên sẽ không nuôi mèo nữa, nếu không bạn sẽ ghen".
"Tôi chưa đến mức ghen với một con mèo".
"Nếu bạn đã thấy anh ấy đối xử với con mèo đó thế nào thì bạn sẽ hiểu. Mà con mèo đó cũng cực kì quấn anh ấy, hôm nào cũng phải nằm dưới chân anh
ấy mới ngủ được, sau khi tỉnh dậy lại chui vào lòng anh ấy bắt bế, không phải anh ấy cho ăn còn giở trò tuyệt thực nữa".
"Có cá tính như vậy cơ à?"
"Anh ấy chiều nó quá".
Bối Nhĩ Đóa lập tức quyết định gạt bỏ ý nghĩ vừa xuất hiện, cô nhất