
, bà chưa từng thấy bộ dạng này của cô, giống như một linh hồn lửng lơ.
“Nhĩ Đóa, con uống một chén trà ấm trước.” Bối Hành An nhanh chóng rót trà cho cô.
Bối Nhĩ Đóa không đưa tay nhận lấy, mắt không hề nhìn lên, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại cho đến khi Hà Dương gửi qua một địa chỉ, cô lập tức đứng lên, hướng ra ngoài cửa.
“Con muốn đi đâu?!”
Từ Trinh Phân và Bối Hành An đồng thời bước lên, túm chặt cánh tay cô.
“Con muốn đi tìm Trữ Vi. Anh ấy, anh ấy xảy ra tai nạn.” Trán cô toát mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt, chỉ có đôi đồng tử bên trong thoáng hiện chấp niệm chứng minh cô không ngất đi.
“Nó xảy ra chuyện? Con muốn đi tìm nó? Con đi thế nào?” Bối Hành An sốt ruột hỏi.
“Con sẽ đến sân bay.” Bối Nhĩ Đóa theo bản năng muốn tránh khỏi Bối Hành An và Từ Phân Trinh, “Con phải nhanh chóng tới đó, bằng không sẽ không kịp nữa!”
“Con soi gương thử đi, sắc mặt con so với tờ giấy còn tái nhợt, tình trạng thế này thì con ra sân bay thế nào? Con nhận một cú điện thoại thì tinh thần liền suy sụp, không chừng lát nữa có biến hóa, bây giờ con ngồi đây chờ một lát!” Từ Trinh Phân dùng sức kéo cô về.
“Quá muộn rồi!” Tròng mắt Bối Nhĩ Đóa ửng đỏ, trái tim cô bị siết chặt đến đau, lớn tiếng nói, “Con không có thời gian! Bố mẹ mau chóng nhường đường!”
“Con ngồi xuống ngay! Bình tĩnh một chút!” Từ Trinh Phân hét lên.
“Anh ấy là chồng con, mẹ bảo con bình tĩnh là bình tĩnh thế nào!” Bối Nhĩ Đóa hốt hoảng cuồng loạn.
“Đưa di động cho mẹ, con ngồi xuống đây, mẹ nhờ người đặt vé, hiệu quả chắc chắn là thành công hơn!” Từ Trinh Phân ra lệnh.
Vừa nghe đến hai chữ hiệu quả, Bối Nhĩ Đóa đột nhiên lấy lại bình tĩnh, cô nhanh chóng đem di động đưa cho Từ Trinh Phân, Từ Trinh Phân ghi nhớ địa chỉ, sau đó gọi cho thư ký, Bối Hành An trông chừng Bối Nhĩ Đóa, luôn luôn ở phía sau lưng an ủi cô không ngừng.
Trong thời gian chờ đợi tin tức từ thư ký, Từ Trinh Phân nhìn thoáng qua Bối Nhĩ Đóa, thấp giọng lo lắng: “Chưa bao giờ mẹ nhìn thấy bộ dạng này của con, so với người chết không khác gì nhau.”
Bối Nhĩ Đóa lầm bầm lầu bầu một câu, âm lượng nhỏ đến mức chỉ có người bên cạnh là Bối Hành An nghe thấy, trong lòng ông cả kinh, bởi vì con gái nói, nếu Trữ Vi xảy ra chuyện con sống cũng không còn ý nghĩa.
“Nhĩ Đóa, con bình tĩnh lại.” Bối Hành An đè bả vai con gái, sau đó dùng lực khiến cô ngồi xuống, dùng ngôn ngữ duy trì tâm trạng cô, “Trữ Vi sẽ không sao, tin tưởng bố.”
Mí mắt Bối Nhĩ Đóa run lên.
“Không phải con từng nói với bố, sức khỏe của nó rất tốt? Là mệnh thọ vô cương sao? Nhất định nó sẽ không sao cả.”
Bối Nhĩ Đóa run run bả vai, cơ thể không kiểm soát được trở nên lạnh băng, Bối Hành An thấy thế ôm cô vào lòng, ngay cả Từ Trinh Phân nhìn thấy con gái như vậy bà cũng buồn, đưa tay chạm vào tóc con gái, dịu dàng nói: “Mẹ tin lời bố con.”
Thời gian trôi qua, di động Bối Nhĩ Đóa lại vang lên, là dãy số xa lạ, cô trì độn một giây, tuyệt vọng tiếp nhận.
“Xin chào.” Giọng cô khô ráp, như đứng trước vực thẳm, khuôn mặt hiện lên nỗi sợ hãi.
“Nhĩ Đóa.” Một âm thanh quen thuộc tận xương máu, nháy mắt có thể đem đêm tối lật thành ban ngày.
“Trữ Vi?” Cô cẩn thận xác nhận, giống như một đứa trẻ muốn tiếp cận và chạm vào bong bóng xà phòng đầy màu sắc trong suốt, vì sợ chỉ một cái chớp mắt nó sẽ tan biến.
“Là anh, anh không sao, tổ nghiên cứu nhìn nhầm đối tượng, người bị thương không phải là anh, bọn họ đã gọi điện báo cho Hà Dương.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
“Anh đang ở đâu?”
“Vừa xuống núi, lập tức hỗ trợ người bị thương đưa đến bệnh viện.”
“Anh đang ở đâu?” Bối Nhĩ Đóa có chút hoảng loạn, cơ hồ không rõ hiện thực và hư ảo, cô lặp lại lần nữa.
“Anh ở đây.” Anh một chữ một chữ thật rõ ràng, “Nhĩ Đóa của anh.”
Xoang mũi trướng đến cực hạn, Bối Nhĩ Đóa bất bình khóc ra, khóc đến ủy khuất lại vang dội, Từ Trinh Phân và Bối Hành An bên này trấn an, bên kia Diệp Trữ Vi dỗ thế nào cũng không hữu dụng.
“Xin lỗi, khiến em lo lắng rồi.” Anh nói.
“Ngày mai anh có thể về đúng không?” Bối Nhĩ Đóa tiếp nhận khăn giấy của Từ Trinh Phân đưa qua, cô hít hít nước mũi.
“Ừ, ngày mai anh về.”
“. . . . . . Một lời đã định.”
“Một lời đã định.” Giọng anh bất lực mang theo chìu chuộng, “Chờ anh.”
“Vâng.” Cô lại thút thít, cuối cùng xác nhận, “Trữ Vi?”
“Anh đây.” Anh nhẫn nại lặp lại.
Anh đây, hai chữ này so với thâm tình khẩn thiết thế gian còn có hồn hơn nhiều, lời nói đầy khí phách.
Hai chữ này cũng là lời nói êm tai nhất.
Cô nở nụ cười, nước mắt nước mũi chảy liên tục, nội tâm trống trải được hồi phục tới mức nhẹ nhàng, lần đầu tiên cô trải qua cảm giác này, như ở bão táp gian nan thong thả bước chân đột nhiên phát hiện mưa đã tạnh, các cầu vồng xuất hiện nhẹ nhàng trên đỉnh đầu, nhìn lại, không có dấu vết mưa gió, hướng phía trước chợt nhìn thấy, chính là những con đ