
Viện nghiên cứu của Diệp Trữ Vi nằm đối diện tòa nhà phát thanh của cô ta, cô ta vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Diệp Trữ Vi, chưa bao giờ phát hiện bên cạnh anh ta có sự xuất hiện của người khác giới nào, vậy thì lấy đâu ra bạn gái?
Bây giờ Bối Nhĩ Đóa đột nhiên mọc lên, ngang nhiên tự nhận là bạn gái của anh ta, anh ta lại cam tâm tình nguyện phối hợp diễn trò với Bối Nhĩ Đóa, rốt cuộc đây là chuyện gì?
Trương Dật Lộ vẫn giấu tình cảm đơn phương dành cho Diệp Trữ Vi ở chỗ sâu nhất trong lòng, chính bản thân cô ta cũng không dám hi vọng. Nhường lại cho Bối Nhĩ Đóa? Cửa cũng không có!
"Dật Lộ!" Hoắc Tiểu Đồng rụt rè nhắc nhở: "Bạn lên tầng trên đi, đừng quên bạn còn đang hẹn hò đấy".
Trương Dật Lộ nhấc cằm như cười như không: "Tớ lên ngay đây".
***
Buổi liên hoan kết thúc, mọi người đi ra khỏi khách sạn Hán Tư Uy, Bối Nhĩ Đóa đột nhiên bị người khác giẫm mạnh lên chân. Hoắc Tiểu Đồng đi phía trước quay lại: "Xin lỗi vì lỡ giẫm phải chân bạn".
Bối Nhĩ Đóa nói một tiếng lạnh nhạt: "Không sao".
Côi cúi đầu nhìn mũi giầy. Mũi giầy bị gót giầy tám phân giẫm thành một vết lõm xấu xí.
Hoắc Tiểu Đồng mỉm cười: "Giầy của bạn bao nhiêu tiền, có cần phí sửa chữa không?"
Bất cứ người nào cũng có thể thấy đôi giày này của Bối Nhĩ Đóa chẳng qua chỉ là giày thể thao rất thông thường, đâu cần phí sửa chữa gì? Hoắc Tiểu Đồng lại cố ý nói như vậy, những lời của Trương Dật Lộ khiến cô ta cũng coi thường Bối Nhĩ Đóa một cách vô cớ.
Nghe thấy bạn gái nói một câu không hề thỏa đáng, Cao Hiển Âm cau mày nói: "Sao tay chân em lúc nào cũng vụng về thế?"
"Em sơ ý thôi mà". Hoắc Tiểu Đồng nhìn Bối Nhĩ Đóa, lại nói: "Hay là thế này, đôi giày này giá bao nhiêu, tớ sẽ đền bạn giá gốc?"
Ngoài dự liệu là Diệp Trữ Vi đột nhiên cúi xuống xem xét vết lõm trên mũi giầy Bối Nhĩ Đóa một cách rất nghiêm túc rồi nói ngắn gọn: "Không cần phiền phức, chúng tôi sang siêu thị đối diện mua đôi khác còn đôi này vứt đi".
Mặt Hoắc Tiểu Đồng co giật một chút, ý anh là gì? Bị tôi giẫm một cái đã vứt đi như rác rưởi?
"Đi thôi". Diệp Trữ Vi kéo tay Bối Nhĩ Đóa cất bước đi sang siêu thị bên kia đường trong ánh mắt sững sờ của mọi người.
Đến cửa siêu thị bên kia phố, đã không nhìn thấy những người ngoài cửa khách sạn, Diệp Trữ Vi buông tay Bối Nhĩ Đóa ra rồi đi thẳng vào siêu thị.
"Này!" Bối Nhĩ Đóa đuổi theo Diệp Trữ Vi, tò mò hỏi: "Anh định mua giầy cho tôi thật à?"
"Mua giầy? Tôi lên tầng hai mua ít đồ. Khu bán giầy ở tầng một, cố có mua thì tự đi mà mua". Anh ta cúi xuống thoáng nhìn đôi giầy dưới chân cô: "Có điều tôi cho rằng về nhà giặt qua là được, vẫn đi tốt".
"..."
Một mình Diệp Trữ Vi lên tầng hai, một mình Bối Nhĩ Đóa đi dạo dưới tầng một, chẳng bao lâu đã hết hứng thú. Cô xem thời gian, đã nửa tiếng trôi qua mà Diệp Trữ Vi còn chưa xuống, không biết anh ta còn chưa chọn xong đồ hay là đã về một mình rồi?
Nghĩ đến đây, cô đi lên tầng hai tìm một vòng nhưng lại không tìm được Diệp Trữ Vi, lại đi ra cửa siêu thị xem nhưng cũng không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Chắc là anh ta mua đồ xong đi về rồi. Cũng phải, họ vốn chỉ là một cặp tình nhân giả dối, trước đó cũng không giao hẹn anh ta phải chịu trách nhiệm đón đưa. Bối Nhĩ Đóa định bắt taxi về nhưng bắt taxi ở khu phố náo nhiệt này cũng không hề dễ dàng. Cô đang nhìn trái nhìn phải lại nghe thấy có tiếng gọi phía sau.
"Bối Nhĩ Đóa".
Bối Nhĩ Đóa quay lại nhìn thấy Diệp Trữ Vi xách một túi đựng đồ điện tử đứng trước mặt mình.
Ánh đèn đêm lấp lánh, bầu không khí tương đối nóng nực, sự xuất hiện của anh ta mang đến một chút mát mẻ trong lành khiến cô cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu.
Tâm tình Bối Nhĩ Đóa đột nhiên trở nên tốt đẹp: "Vừa rồi tôi lên tầng hai tìm một vòng mà không tìm được anh nên tưởng anh đã về rồi".
"Anh lái xe đến, bãi đậu xe bên kia".
"Anh định đưa tôi về sao?" Nói thật là cô không ngờ lại có đãi ngộ này.
"Cô muốn tự bắt xe về thì tôi cũng không ép". Anh ta cũng đỡ mất thời gian.
"Có thể quá giang đương nhiên tốt hơn nhiều, đi thôi!"
Vừa lên xe điện thoại của Bối Nhĩ Đóa đã đổ chuông, người gọi đến là Đường Lật. Lúc cô nghe điện thoại, Diệp Trữ Vi ngồi trên ghế lái liếc nhìn cô bằng ánh mắt ý tứ sâu xa nhưng cô không phát hiện.
"Nhĩ Đóa, tớ gọi đến để nhắc bạn đăng thêm vài bức ảnh, mọi người đều đang chờ đấy".
"Ờ, giờ tớ đang ở bên ngoài, lát nữa về nhà nói chuyện với bạn sau"
"Bây giờ bạn dang ở đâu?"
"Tớ đang ở trên xe của Diệp Trữ Vi".
"A, khéo nhỉ, bạn ở chỗ anh ta thật à? Vậy hai người mau chụp mấy kiểu chung đi". Đường Lật chớp thời cơ ngay.
"Được rồi, để tớ xem đã. Thế nhé".
Nghe điện xong, Bối Nhĩ Đóa dùng điện thoại lên weibo của mình. Thời gian từ lần đăng ảnh trước đã được sáu ngày, những bình luận về bức ảnh chụp bóng nắng của cô và Diệp Trữ Vi càng ngày càng nhiều, nội dung cơ bản chỉ có một yêu cầu: Đòi ảnh chụp chính diện.
"Anh nói xem vì sao dân mạng bây giờ lại thích xem ảnh người ta có đôi có cặp như vậy?" Bối Nhĩ Đóa lẩm bẩm.
"Lúc đói mà không có gì ăn, qua nhà hàng xóm ngửi mùi cá kho họ làm cũng có thể lót dạ về tinh t