
bạch ngọc.
Ngậm
ngón chân, hắn mỗi một ngón đều tinh tế liếm duyện, đem chân ngọc liếm ẩm ướt
ngượng ngùng bầy nhầy, miệng lưỡi chậm rãi hướng lên trên, hơi thở ẩm nóng
chuyển qua cẳng chân, lưu lại từng đạo dấu vết.
Áo
tắm trên người Ân Mặc Ly sớm tản ra, nàng giương chân, bụng ẩn ẩn co rúm, u
huyệt sớm hơi ẩm mà trướng đau.
Không
chỉ hắn khát vọng nàng, nàng cũng vậy.
Tưởng
bị hắn hung hăng giữ lấy, mãnh lực làm, nàng muốn dùng lực trói buộc hắn, dường
như như vậy mới có thể chứng minh hắn là của nàng.
Phàn
Ngọc Kì khẽ cắn nộn thịt giữa hai chân, lập tức nghe được nàng phát ra hừ nhẹ,
hắn thích nghe nhất nàng phát ra thanh âm này, thực có thể khơi dậy thú tính
của hắn.
Ánh
mắt nóng cháy nhìn chằm chằm kiều huyệt mê người, hắn thấy khinh phiếm mỏng
manh chất lỏng kia, hương vị tanh ngọt gợi ra tình dục của hắn, hắn xem hai
phiến hồng nhạt thịt cánh hoa kia, không chút do dự, há miệng ngậm.
Ân
Mặc Ly ngẩng đầu lên, cảm thụ được đầu lưỡi của hắn ở cánh hoa gian qua lại
liếm láp, thô lệ lại mềm mại đầu lưỡi như là thăm dò, tinh tế mật mật liếm mỗi
một tấc thịt cánh hoa, ngón tay vuốt ve, làm cho lưỡi tham càng sâu, thường đến
mật nước nữ nhân động tình.
Chất
lỏng kia so với hắn bất cứ loại mật đường nào hắn nếm qua đều còn ngọt, đặc
biệt lúc hắn liếm qua nhục phùng, có thể cảm nhận được nàng nhẹ nhàng run run,
điều này làm cho hắn có loại cảm giác nắm giữ nàng, kích khởi dục chinh phục
của hắn.
Biết
nàng thích, hắn càng thêm không kiêng nể gì, lấy đầu lưỡi họa qua u cốc, tham
nhập yêu cấm tối mĩ, lập tức cảm thụ tốt đẹp khít khao.
Kia
làm cho hắn điên cuồng, ngón tay đi theo tiến vào, tay cùng lưỡi không ngừng
bức bách, câu ra càng nhiều mật hoa, lại tham lam luôn luôn nhấp nhập.
“Ân
a……” Cái miệng nhỏ nhắn bị buộc dật ra yêu kiều, Ân Mặc Ly trong mắt đã phiếm
lệ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm cho người ta tưởng hung hăng chà đạp.
Phàn
Ngọc Kì rốt cuộc không thể ẩn nhẫn, nữ nhân lang thang này căn bản chính là
đang dụ dỗ hắn, hắn muốn hảo hảo giáo huấn nàng.
Đem
mật nước trong miệng đưa đến trong miệng của nàng, đầu lưỡi ngoạn nhuyễn lưỡi,
bàn tay nắm giữ nhũ đẫy đà, hắn thô lỗ lại cấp thiết kéo mở đai lưng, làm sắt
nóng lộ ra kia một khắc, eo nhất đỉnh, trực tiếp mà mãnh liệt xuyên suốt qua
thủy huyệt sớm đã đầm đìa thủy nước.
Làm
tiến vào u thịt khát vọng đã lâu, nộn thịt lại ẩm ướt lại chặt đưa hắn thật sâu
vây quanh, Phàn Ngọc Kì nháy mắt điên cuồng.
Hắn
như là dã thú đang biểu thị công khai lãnh địa của mình, ngang ngược ở trên
người nàng hiệp ngoạn vỗ về chơi đùa, xoa hai vú, cắn nhụy tiêm, ở trên người
nàng lưu lại từng đạo ấn ký.
Dã
man lại thô lỗ âu yếm làm cho Ân Mặc Ly cảm thấy đau, nhưng đau này lại chỉ làm
cho thân thể động tình không thể tự kềm chế, nàng giống cái dục nô tham lam,
hai tay bám lấy hắn, đón ý nói hùa hắn co rúm cùng tiến vào, cánh môi không
ngừng dật ra ngâm nga mị nhân.
“Ân……
Thật thoải mái lại dùng lực một chút, tướng quân đại nhân……” Nàng biết hắn yêu
nhất nàng tại thời điểm này gọi hắn tướng quân đại nhân, này sẽ làm hắn càng
thêm hưng phấn.
“Ngươi
này nữ nhân dâm đãng!” Phàn Ngọc Kì hung tợn hôn trụ nàng, cực đại dính chất
lỏng mãnh lực tiến vào ẩm ướt chặt huyệt, mỗi một cái rút khỏi, mị thịt theo
bốc mà mị ra, yêu dịch đầm đìa tràn ra, mồ hôi ẩm ướt thân thể hai người, tản
ra dâm mĩ cùng nóng rực.
Ở
hắn phóng thích trong cơ thể của nàng một khắc, lửa nóng kiện khu nằm ở trên
người nàng, tim đập cùng tim đập, dường như tướng dung.
Ân
Mặc Ly nhắm mắt, nhẹ nhàng thở gấp, sợi tóc dính vào hơi ẩm trên má, nàng cảm
giác được môi của hắn đang hôn nhẹ mi mắt của nàng.
“Ân
Mặc Ly, ta so với hai cái kia phía trước thị tẩm càng có thể thỏa mãn ngươi
đi!” Liếc xoay thanh âm truyền tiến bên tai, Phàn Ngọc Kì vẫn là thực để ý
chuyện nàng tìm người thị tẩm.
“Đừng
tìm người khác, về sau ta đến thỏa mãn ngươi là tốt rồi, ta sẽ không không cần
ngươi. Ngươi đã quên, trên người ta có cổ của ngươi, ta thực bảo bối mạng của
ta, làm sao không cần ngươi.” Hắn một bộ thực miễn cưỡng thực bố thí nói— nếu
mặt của hắn không ửng hồng… thì sức thuyết phục sẽ cao hơn.
Ân
Mặc Ly trợn mắt nhìn hắn, bờ môi nhếch lên cười, không dự tính nói cho hắn,
nàng căn bản không tìm người thị tẩm, nàng liền thích nhìn bộ dáng hắn ghen tị.
“Hảo,
không tìm người khác.”
“Thực
sự?” Phàn Ngọc Kì trừng mắt xem nàng, trong lòng rõ ràng vừa mừng vừa sợ, trên
mặt lại ra vẻ không thèm để ý, lại không biết hai mắt hắn tỏa sáng đã bán đứng
hắn.
Ân
Mặc Ly cao ngạo ngẩng đầu, hai tay ôm lấy cổ của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói.
“Chỉ
cần ngươi cưới ta, như vậy, ta sẽ không tìm người khác.”
Phàn
Ngọc Kì đương nhiên muốn cưới, nhưng vấn đề ở chỗ người trong nhà, nhất là đám
nữ nhân dũng mãnh nhanh nhẹn kia, đừng nhìn các nàng bình thường rất nói đạo
lí, nhưng tại loại thời điểm này, tuyệt đối hội triệt để thực thi lòng dạ hẹp
hòi của nữ nhân.
Nói
đến cùng, hoàng chỉ kia chính là nhược điểm của Phàn gia, cho dù Phàn gia vì
nước hy sinh