
ìn Tiểu Tuyền thê thảm:
“Nói mau! Cậu có làm sai không hả?”
Tiểu Tuyền ôm đầu, nước mắt ầng ậng:
“Ừ, tớ sai rồi, tớ biết tớ làm vậy là không đúng, nhưng mà… nhưng mà… cậu vẫn là bạn thân của tớ chứ?” Chắc cô sẽ không đến nỗi đánh mất cả Hiểu Khê chứ.
Minh Hiểu Khê lườm cô:
“Thì sao?”
Tiểu Tuyền khóc òa:
“Hiểu Khê, cậu đừng dọa tớ, tớ chỉ còn lại mình cậu là bạn, nếu cậu cũng giận, thì tớ… tớ…”
“Tớ sao nào?”
“Sẽ… sẽ…” Tiểu Tuyền đau khổ quá, trong khoảnh khắc cô bỗng thấy mình đê tiện đến mức mọi người đều tránh xa, trên thế giới này chẳng còn ai quan tâm cô nữa, cô chỉ có thể co rúm người trong một góc tối tăm nhất. “Sẽ… sẽ đau buồn đến chết mất…”
Minh Hiểu Khê cảm thấy chua xót theo tiếng khóc của bạn mình.
Cô chưa từng nhìn thấy một Tiểu Tuyền trước nay luôn sáng suốt mạnh mẽ giỏi giang cũng có thể yếu đuối như đứa trẻ thế này bao giờ, cuối cùng không nén được bèn vươn tay ra ôm cô vào lòng, vỗ vỗ vai bạn mình:
“Được rồi, đừng buồn nữa, tớ chỉ dọa cậu thôi, chị em với nhau làm gì nói bỏ là bỏ đơn giản thế? Một ngày là chị em, suốt đời là chị em.”
Tiểu Tuyền nước mắt lưng tròng:
“Cậu không giận thật chứ?
“Thật.”
“Woa…” Tiểu Tuyền như bị đánh trúng điểm yếu, càng khóc to hơn. “Hiểu Khê, tớ bán đứng cậu bao nhiêu lần, thế mà cậu vẫn tha thứ… Huân… tớ có làm chuyện gì độc ác lắm đâu… anh ấy lại chẳng chịu tha lỗi… Tớ đã xin lỗi anh ấy hết lần này đến lần khác… đã nghĩ nát nước rồi… anh ấy vẫn không đếm xỉa… anh ấy ghét tớ…”
Minh Hiểu Khê lấy khăn giấy lau nước mắt đầm đìa trên mặt cô, thở dài:
“Mỗi người đều khác nhau mà. Tớ không để tâm thì không có nghĩa là Huân cũng không để bụng. Chuyện riêng tư cá nhân đều đáng được tôn trọng, không thể vì cậu là phóng viên mà tự nhận một cách đương nhiên rằng mình có được cái quyền công khai đời tư người khác. Đối với người được phỏng vấn bình thường đã là thế, huống hồ là Hạ Dạ Huân luôn xem cậu là bạn.”
Tiểu Tuyền nghe Hiểu Khê nói, nước mắt lặng lẽ tuôn dài.
“Hạ Dạ Huân càng tin tưởng cậu, thì tổn thương càng lớn; anh ấy càng hận cậu, lại chứng minh rằng…” Minh Hiểu Khê chớp mắt. “Trước kia anh ấy càng thích cậu.”
Thích?
Tiểu Tuyền bàng hoàng, nước mắt quên cả rơi. Cô nuốt ực nước bọt:
“Cậu nói là… Huân… thích… tớ?”
Minh Hiểu Khê thư thái dựa vào đầu giường, tóm lấy quả táo mới gặm dở một nửa lên, vừa gặm vừa nói:
“Phải.”
Tiểu Tuyền cuống quýt đến độ chỉ muốn cướp quả táo kia đi, thúc giục liên hồi:
“Này, cậu nói rõ hơn tí xem nào!”
Minh Hiểu Khê thong thả gặm táo:
“Hà hà, cậu muốn nghe lắm hả?”
“Nói mau!”
Được rồi, không hành hạ cô nàng nữa.
Minh Hiểu Khê bỏ quả táo xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn bạn mình chăm chú:
“Cậu nói xem, nếu Hạ Dạ Huân không thích cậu, thì có làm bạn với cậu không? Đứng đợi cậu lâu như thế dưới ánh nắng như thiêu như đốt, sợ cậu đói nên đưa cơm đến cho cậu, nghe lời cậu như thế, tất cả những gì cậu cần biết và muốn có, anh ấy đều cho cậu, để cậu hài lòng. Nếu không thích cậu thì là gì?”
Tiểu Tuyền đờ đẫn lắng nghe.
“Còn nữa, tại sao anh ấy lại thường xuyên đến thăm tớ?”
“Vì cậu đã cứu anh ấy.”
“Ngốc quá!” Minh Hiểu Khê lườm cô một cái. “Anh ấy có thể trả tiền viện phí thuốc men cho tớ, hoa tươi và trái cây cũng có thể bảo người ta mang đến tặng, có cần thiết phải đích thân đến thăm mỗi ngày không?”
Tiểu Tuyền căng thẳng:
“Có khi nào… anh ấy thích cậu không?” Rất nhiều người đều thích Minh Hiểu Khê, Huân cũng phát hiện ra Minh Hiểu Khê đáng yêu hơn cô rồi ư?
“Bốp!”
Lại một đấm!
Con gái đang yêu trí tuệ thấp thảm thương! Minh Hiểu Khê trừng mắt với Tiểu Tuyền đột nhiên “đần” ra, bỗng thấy mình có khuynh hướng bạo lực vô cùng.
“Tại sao lại đánh tớ?!”
“Bởi vì cậu ngốc!” Minh Hiểu Khê tức tối bảo: “Sao cậu lại rút ra cái kết luật hoang đường như vậy được chứ? Hạ Dạ Huân đến thăm tớ, một là bởi vì tớ đã cứu cậu. Phải rồi, Tiểu Tuyền, tớ đã cứu cậu mà, hình như cậu chưa cám ơn tớ đấy nhé, đúng là vô tình vô nghĩa…”. Cô lắc đầu, mình đã không thận trọng khi kết bạn rồi. “Hạ Dạ Huân rất cảm kích tớ, tính mạng cậu đối với anh ấy là quan trọng cực kỳ đấy; thứ hai là vì, anh ấy có thể nhìn thấy cậu ở đây, cậu có bao giờ chú ý là ánh mắt của anh ấy lúc nào cũng dõi theo cậu không?”
Tiểu Tuyền cố hết sức suy nghĩ:
“Không có, anh ấy có nhìn tớ đâu.”
“Cũng đúng. Hễ cậu nhìn anh ấy là anh ấy lại không nhìn nữa.” Đúng là người ngoài cuộc thì sáng suốt mà.
“Anh ấy thích tớ…”
Tiểu Tuyền dần dần tin vào điều đó.
Nụ cười vắng mặt đã lâu giờ đang nở ra trên gương mặt cô, như ánh mặt trời vẹt mây ló dạng. Huân, thích cô đấy.
Thế nhưng trong chớp mắt, nụ cười lại biến mất.
“Nhưng mà, anh ấy tức giận không đoái hoài gì đến tớ nữa rồi…” Nước mắt Tiểu Tuyền lại sắp tuôn rơi. “Còn nói là thích hay không thích gì nữa, Huân sắp hận tớ chết đi được ấy.”
Đó là một vấn đề.
Minh Hiểu Khê ngẫm nghĩ rồi cuối cùng nói:
“Chuyện này là do cậu phá hoại…”
“Ừ.”
“Thì phải do cậu dọn dẹp hậu quả.”
“Ừ.”
“Vậy cậu nghĩ cách nào đi.”
“Cách gì cơ?” Tiểu Tuyền ánh mắt mong đợi tràn trề.
“Sao tớ biết được.” Có phải là chuyện cô gây r