Disneyland 1972 Love the old s
Dư Vị Trà Chiều

Dư Vị Trà Chiều

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323373

Bình chọn: 8.5.00/10/337 lượt.

nghiêm túc rất chuyên nghiệp, nhưng lần này lại khác hẳn, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó, thôi vậy, đợi tâm trạng cậu ta tốt hơn hãy bàn tiếp.

“Mọi người nghỉ ngơi hai mươi phút!”

Hy vọng Hạ Dạ Huân có thể ổn định tâm trạng lại.

* * *

Trong kho chứa đồ tối om om.

Hạ Dạ Huân lặng lẽ ngồi trong một góc, anh không cần ánh đèn, bóng tối khiến anh có được cảm giác an toàn.

Anh đúng là một thằng ngốc.

Rõ ràng là bị lừa dối, câu đố đã được giải đáp nhưng anh lại thấy lòng đau như cắt, ước gì cứ mãi bị cô lừa dối. Tại sao cô không lừa anh nữa? Cho dù viện bất cứ lý do nực cười nào, anh cũng nguyện để cho cô lừa mà. Nhưng, cô đã không còn kiên nhẫn lừa anh nữa rồi.

Anh co rúm người lại ngồi trong bóng tối.

Anh bây giờ hệt như cậu nhóc yếu đuối thời thơ ấu.

Không biết đã bao lâu.

Một bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ bước vào.

Anh quay đầu đi, không nhìn cô nữa.

Cô rón rén bước đến gần bên anh, ngồi xuống đất, thật gần…

“Hi…”

Cô dè dặt lên tiếng chào anh.

Anh phớt lờ.

“Không biết tại sao…” Cô cười rất gượng gạo. “Mấy hôm nay, em cảm thấy rất không vui, càng ngày càng khó chịu.”

Giọng nói khe khẽ, trôi mênh mang trong căn phòng.

“Chúng ta làm hòa nhé, được không?” Cô nhỏ giọng cầu xin: “Em thành thật thành thật xin lỗi anh mà, anh đừng giận em nữa nhé, được không? Tha thứ cho em một lần thôi, chỉ lần này thôi mà, em thề không được anh cho phép thì sẽ không nói gì cả, anh cho em thêm một cơ hội nữa, được không?”.

Anh vẫn không đếm xỉa gì đến cô.

“Anh không hiểu đâu, trong lòng em buồn biết bao nhiêu…” Cô cúi gằm đầu, nước mắt lại dâng lên. “Em biết em sai rồi, là do em không tốt, anh tha thứ cho em một lần đi, em… em…”

Tiếng nói của cô bắt đầu nghẹn đặc.

“… Em thật sự không biết rằng anh sẽ giận… em tưởng chỉ cần dỗ dành nịnh nọt anh là ổn… Không ngờ làm anh tổn thương thế em cũng thấy đau lắm… em là một đứa khốn nạn ác độc… Nhưng anh đừng giận em nữa được không…”

“Huân…”

Cô nức nở van xin.

Trong bóng đêm.

Gương mặt Huân trắng bệch méo mó.

Tay anh co chặt lại, môi cũng mím chặt, không nói câu nào.

Cô dừng lại một lúc, rồi khẽ hỏi:

“Huân, bài hát đó có phải là anh viết cho em không?”

Anh xoay mặt đi.

Cô cố gắng hồi tưởng lại để hát:



Em không ngoan

Thích làm chuyện xấu

Làm tổn thương tôi nhưng luôn xí xóa làm nũng

Em có vô số lý do

Chỉ cần em nắm lấy tay tôi

Thì lý do ngốc nghếch đến mấy tôi cũng chấp nhận

Làm tổn thương tôi sâu đến đâu

Chỉ cần em chịu nắm lấy tay tôi



Cô hát có phần lạc điệu, nhưng có một mùi vị thật kỳ diệu.

Lòng bàn tay nóng hổi của cô phủ lên mu bàn tay anh.

Hơi nóng truyền ra từ đó.

Cô nắm lấy tay anh.

Hai bàn tay, một nóng hổi, một lạnh băng.

Cô cố gắng mỉm cười với anh, mái tóc đỏ rực rỡ như một ngọn lửa:

“Nhìn này, em đã nắm tay anh rồi… Anh tha thứ cho em có được không?”

* * *

Tại sao?

Tại sao vẫn thất bại?

Tiểu Tuyền muốn khóc mà không khóc nổi.

Thần thánh ơi, cô đã thật lòng, thành tâm thành ý xin lỗi Huân rồi, tại sao anh vẫn không chịu tha thứ? Anh đã không nói một lời đẩy tay cô ra, lẳng lặng rời khỏi đó, để lại cho cô một bóng dáng lạnh lùng.

Rốt cuộc phải làm sao mới có thể níu kéo tất cả đây?

Trong trí nhớ của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ, lần đầu tiên in hằn dấu vết “thất bại”…

Cô ngồi trên một thùng giấy lớn, bất lực dõi theo Hạ Dạ Huân vẫn lạnh lùng thờ ơ trong trường quay.

Buổi chiều hôm nay, địa điểm quay MV Trực giác đã được dời đến đầu phố, cũng may là không phải cuối tuần, lại đúng thời điểm mọi người đều đi làm, nên những người túm tụm quan sát cũng không nhiều lắm, nhân viên sắp xếp cho họ đứng một bên, để cảnh đường phố trống và rộng ra, cho Hạ Dạ Huân có thể đi lại trên con phố phồn hoa.

Xe cộ nườm nượp.

Trên đường phố.

Hạ Dạ Huân lặng lẽ bước đi một mình với vẻ cô đơn.

Đau thương như những đốm sao sáng, khiến thời gian bất chợt chậm dần, không khí cô độc khiến đường phố ồn ào bỗng nhiên trở nên yên tĩnh. Trong dòng xe đan xen, một bóng dáng đau buồn của chàng trai xinh đẹp thuần khiết nổi bật lên, dường như chàng đã bị người yêu làm tổn thương đến cực độ.

Tất cả mọi người đều bị anh thu hút.

Mục Thân thầm mừng trong bụng, xem ra việc ông loại bỏ cảnh Hạ Dạ Huân và cô gái kia yêu đương say đắm, đổi bằng cảnh đau buồn sau khi bị tổn thương là một việc làm hết sức đúng đắn và sáng suốt! Căn cứ tình trạng hiện giờ của Hạ Dạ Huân, thực sự là có thể diễnNhật ký phục thù của Hoàng tử rồi, không chừng còn có thể đoạt giải Oscar nữa ấy chứ.

Lý Hương thở dài tiếc nuối, khó khăn lắm mới giành được cơ hội hợp tác với Hạ Dạ Huân, vốn định mượn cơ hội diễn xuất chung với anh để có thể tạo nên scandal, để danh tiếng của cô được hâm nóng, người người đều biết đến, nào ngờ bỗng dưng trở thành màn độc diễn thế này. Thất vọng, quá thất vọng…

Cánh phóng viên ủ rũ buồn bực, không có màn hôn nhau, không có cảnh tình cảm đắm đuối với nữ chính, thậm chí Hạ Dạ Huân còn không nói một câu nào với cô ta, thế thì tin này làm sao bùng