Duck hunt
Dụ Chàng Cắn Câu

Dụ Chàng Cắn Câu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321470

Bình chọn: 7.00/10/147 lượt.

không có hứng thú, đúng không?” Tiểu Tiểu thay bọn họ trả lời. “Nhưng hắn đối với mấy việc mà các ngươi làm lại mắt nhắm mắt mở như không thấy, triều đình dùng hắn để làm cái gì chứ?”

Gia Luật Long Khánh hơi suy nghĩ một chút, nhưng ngay sau đó xoay người lại phân phó: “Tư Ôn, những người này giao cho ngươi, trước áp giải về kinh giao cho đại kính sự ẩn ty đưa vào đại lao thẩm vấn, sau đó ngươi tới Túc Thắng ty để bọn họ phái quận giám khác tới đây, rồi truyền chỉ kêu Tiêu Khẩn Đức tự mình trở về kinh đến Túc Thẳng ty trình diện, chờ sau khi ta trở về xét xử hắn. Di Lý Cát, Tịch Cát, hai người các ngươi cũng đi theo bọn hắn trở về trước đi.”

Gia Luật Long Khánh chuyển về phía trước mặt ba người đang quỳ, trên mặt một mảnh nghiêm nghị, "Các ngươi làm những chuyện gì, chính mình nhất thanh nhị sở, đừng trách ta không để ý nhân tình, đưa các ngươi vào đại lao, cũng đừng nghĩ tới cầu tình với Thái hậu, Hoàng thượng, bọn họ cũng đều biết tính tình của ta, tuyệt sẽ không nhúng tay !"

Ba người sắc mặt nói có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, nhưng một chữ bọn họ cũng không dám nói ra.

Gia Luật Long Khánh vừa chuyển hướng Hoàn Nhan Ngân Thuật. Hoàn Nhan tù trưởng “Ngươi tin tưởng ta để cho ta mang về xử trí bọn họ?” Hoàn Nhan Ngân Thuật khom người nói, “Vương gia, sự chính trực vô tư của ngài mọi người đều biết, Hoàn Nhan Ngân Thuật tuyệt đối tin tưởng bọn họ phải nhận được ứng hữu báo ứng.”

“Được, cứ như vậy đi.” Gia Luật Long Khánh vuốt cằm. “Tịch Cát, mang bọn họ đi, nhốt bọn họ nhốt tại chỗ Tiêu Khẩn Đức trước, sáng sớm ngày mai các ngươi đưa bọn họ về kinh”.

“Dạ, Vương gia.”

Sau khi dạ một tiếng, Tịch Cát cùng Di Lý Cát liền áp giải ba tên hối hận không kịp kia rời đi, theo bọn họ chật vật áp giải rời đi, tiếng hoan hô đột nhiên vang lên, mỗi một người ở dân tộc Nữ Chân đều nhảy nhót, cười, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, tất cả oán khí tức giận tựa hồ trong nháy mắt phát tiết hầu như không còn .

“Sau khi ta trở về sẽ nói với Hoàng thượng, lúc Xuân săn sẽ ít quấy nhiễu đến dân làng, chim Biển Đông Thanh có thì cứ theo yêu cầu mà cống nộp, nếu không có thì thôi triều đình sẽ không bắt ép.” Gia Luật Long Khánh lần nữa tuyên bố.

Tiếng hoan hô lại một lần nữa vang lên Chấn Thiên, truyền đi thật xa. Hoàn Nhan Ngân Thuật cảm động đến rơi nước mắt nói: “Vương gia, ngài thật là đại ân nhân của dân tộc Nữ Chân chúng ta...

“Không,” Gia Luật Long Khánh lắc đầu. “Đây là việc ta sớm nên làm, nhưng trì hoãn lâu như vậy, ta mới phải xin lỗi các ngươi.”

Thấy mọi người cao hứng, Tiểu Tiểu càng cao hứng hơn, nàng mặt mày hớn hở nói: “Được rồi, được rồi, ngày khác hãy tạ ơn, bây giờ chúng ta nên mở tiệc ăn mừng mới đúng."

Lại tới nữa ! Gia Luật Long Khánh chau lên lông mày. “Tiểu Giáo. . .”

“Lần trước chúng ta chỉ cùng Hoàn Nhan tộc trưởng uống thôi nên không tính, lần này phải uống với các vị đầu mục mới được coi là....” Hoàn Nhan Ngân Thuật cười, chúng đầu mục cũng cười, Hoàn Nhan Duẫn Đôn, Gia Luật Long Hữu giống như trước cười, nhưng Gia Luật Long Khánh thì cười không nổi, hắn cảm giác được lần này bọn họ sẽ không như lần trước khinh địch như vậy. “Tiểu Giáo. . .”

Tiểu Tiểu hai mắt nhíu lại, không vui nói: “Làm sao, ngươi sợ à? Đại nguyên soái, Đại tướng quân chúng ta sợ? Ra trận giết địch cũng không sợ, lại sợ uống vài ly rượu?”

“Không phải...”

“Không sợ là tốt rồi.” Tiểu Tiểu thần sắc lại tốt lên, đột nhiên xoay người kêu to: “Các vị, các vị, xin nghe ta một câu...”

“Nàng lại muốn làm gì?” Gia Luật Long Khánh trong lòng đột nhiên dâng lên một trận bất an. Đợi cho toàn bộ an tĩnh lại, Tiểu Tiểu liền nói: “Các vị, vì bồi thường cho các vị, Vương gia nói, nếu có người ở đây có thể làm cho hắn say sẽ miễn cho dân tộc Nữ Chân mười năm thượng cống.”

Tiếng hoan hô lại một lần nữa vang lên chấn thiên, mọi người tất cả đều như ong vỡ tổ chen chúc tiến lên, tù trưởng, đầu mục, Gia Luật Long Hữu, Hoàn Nhan Duẫn Đôn đều buồn cười không dứt, chỉ có Gia Luật Long Khánh một người đầy mặt khuôn mặt u sầu.

“Trời ạ! Cái này ta chết chắc!”

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tiểu thần thanh khí sảng ra khỏi phòng, đem ba tên tham quan ném vào trong đại lao, lại vừa chơi suốt cả đêm, đến bây giờ nàng vẫn còn hưng phấn không thôi! Đứng trước phòng Tiểu Tiểu liền gặp phải A Ti Mãn, A Ti Mãn cung kính hỏi: “Vương phi nương nương, ngài đã dậy rồi, có muốn dùng điểm tâm không?”

“Đúng rồi! Dường như hôm qua hắn không ăn được bao nhiêu!”

“Ngài không biết sao Vương phi.” A Ti Mãn buồn cười nói. “Hôm qua ban đêm sau khi tộc trưởng say ngã, mọi người liền theo dõi Tề Vương gia, kết quả...

“Hắn cũng tử trận?” Tiểu Tiểu cười hỏi.

A Ti Mãn gật đầu.

“Ước chừng hắn cũng phải ngủ cả ngày?”

“Chắc là vậy!”

“Hmm!” Tiểu Tiểu xuy cười một tiếng. “Hai người là họ Hoàng Nhan mà vô dụng như vậy, mới uống hai ba bình liền xỉu, còn phải co quắp trên giường lâu như vậy mới bò dậy nổi.”

“Bọn họ bị tưới không ít rượu, điều này cũng không trách được bọn họ.”

“Vậy cũng không được , nam nhân vô dụng như vậy thì bỏ đi là vừa.”

A Ti Mãn bậ