
ợ!” Gia Luật Long Hữu gật đầu lia lịa, một bộ dáng nịnh hót.”Hằng Vương phi nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!”
Mọi người lại là một trận cười vang, ở trong tiếng cười, Tịch Cát cùng Di Lý Cát mua rượu và thức ăn trở lại, sau khi để đồ ăn lên bàn liền lui ra ngoài, mọi người lúc này mới từng người an vị.
Gia Luật Long Khánh giơ ly rượu lên. trước kính Hoàn Nhan thiếu tù trưởng, cám ơn ngươi một đường bảo hộ Tiểu Giáo.
“Này... Này... “ Hoàn Nhan Duẫn Đôn lúng túng bưng ly rượu, không biết nên uống, hay là không nên uống.
“Còn này này cái gì nữa?” Tiểu Tiểu không nhịn được nói. “Vốn chính là ngươi cùng tộc nhân của ngươi bảo vệ ta! Nếu không ta sớm bị tên khốn kiếp kia bắt lại rồi! Mau uống, mau uống!”
Chén rượu mới vừa đưa lên môi, liền bị một phen cướp đi, Tiểu Tiểu kinh hô:” Của ta...”
“Cái gì của ngươi?” Gia Luật Long Khánh đem một chén trà nhét vào trong tay của nàng. ”Đây mới là của ngươi.”
“Làm sao không cho ta uống?” Tiểu Tiểu kêu thảm.
Gia Luật Long Khánh một ngụm uống sạch rượu của nàng, Tiểu Tiểu chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn. “Nàng mà uống rượu liền uống không ngừng, cuối cùng thì múa hát như kẻ điên, mất hết thể diện!”
Tiểu Tiểu cong miệng. ”Ngươi khi dễ ta!”
Bây giờ không được, Gia Luật Long Khánh vẫn là mặt không đổi sắc. ”Đến ban đêm rồi hãy nói.”
Trong phòng lại một trận cười lớn, Tiểu Tiểu mặt đỏ như lửa hung hăng ngắt bắp đùi Gia Luật Long Khánh một phen, làm Gia Luật Long Khánh nhe răng trợn mắt xoa bắp đùi.
“Luôn luôn nghe nói Chấn Thiên Đại Tướng Quân Liêu quốc lúc lãnh binh ra trận uy phong lẫm lẫm, cũng không biết Hằng Vương gia cũng là một người hài hước.” Hoàn Nhan Duẫn Đôn tán thán nói.
“Để cho thiếu tộc trưởng chê cười rồi.” Gia Luật Long Khánh khách khí nói.
“Hằng Vương gia. Khiêm nhường rồi.” Tiểu Tiểu trêu chọc nói.
“Không dám, nương nương, có Hằng Vương phi ở chỗ này, Gia Luật Long Khánh cam bái hạ phong.
“Lại đọc văn chương, ngươi biết rõ ta chữ to không biết mấy chữ, còn dám nói không khi dễ ta. Có ai không! Kéo ra ngoài chém!” Tiểu Tiểu làm như có thật hô to nói.
“Tiểu nhân tuân lệnh, nương nương,” Gia Luật Long Hữu trả lời lưu loát. Sau khi chuyện thành công có thể có phần thưởng?
“Vị trí tướng quân sẽ nhượng lại cho ngươi, ngươi nhớ phải một đao chém thành mười sáu đoạn, nếu không ngay cả ngươi cũng cùng nhau chém!”
“Gì?” Gia Luật Long Hữu nhất thời há hốc mồm. “Một đao chém thành mười sáu đoạn? Sao ta có thể làm được?
“Ngươi không làm được?” Tiểu Tiểu cười lạnh nói:” Vậy ngươi chờ bị chặt đi!”
Nhất thời, trong phòng lại truyền ra tiếng cười Chấn Thiên. Hoàn Nhan Duẫn Đôn không khỏi thầm than: Hắn vốn cho là người Liêu ngu ngốc, ở cấp trên tàn bạo, hằng ngày lấn lướt dân tộc Nữ Chân tộc của hắn, hẳn cho là trời cao Hoàng đế ở xa, không người nào quản được! Cho nên, nếu như Hằng Vương thật nguyện ý vì dân tộc Nữ Chân ra mặt... Hoàn Nhan không tự chủ được nhìn về phía Tiểu Tiểu.
Thông tuệ như Tiểu Tiểu lập tức hiểu được ý tứ của hắn.
Nàng gắp một miếng thịt đưa vào trong miệng Gia Luật Long Khánh, trong miệng lơ đãng nói:” Hoàn Nhan Duẫn Đôn mời ta đến bộ tộc của bọn họ chơi, ngươi có muốn cùng đi không?”
Gia Luật Long Khánh mặt nhăn mày nhó. ”Ấu ca làm sao bây giờ?”
“Bây giờ Ấu ca đang ở chỗ nào?” Tiểu Tiểu bất đắc dĩ hỏi.
“Mẫu hậu.”
“Vậy thì được rồi! Thái hậu vô cùng yêu thích Ấu ca, nàng sẽ chăm sóc tốt cho hắn."
Gia Luật Long Khánh hoài nghi nhìn Hoàn Nhan Duẫn Đôn đang lấy ánh mắt mong ước nhìn hắn. “Được rồi!” Quả nhiên, hắn đáp ứng, Hoàn Nhan Duẫn Đôn hai mắt lập tức tràn đầy hưng phấn quang mang.
“Nhưng ngươi đến chỗ đó, trước hết tạm thời không nên tiết lộ thân phận ngươi là Hằng Vương.” Tiểu Tiểu cảnh báo nói.
“Tại sao?”
“Nếu ngươi không che dấu thân phận sẽ không có trò hay để xem.
Gia Luật Long Khánh nhíu mày, ái thê của hắn sợ là lại đang giở trò quỷ gì rồi? Thà Giang Châu, là biên cảnh giữa Liêu quốc và dân tộc Nữ Chân, Liêu quốc khống chế quân sự ở Đông Bắc dân tộc Nữ Chân. Nơi đó có hồ trong xanh, đồng cỏ và nguồn nước tươi tốt, là chỗ vịt hoang cùng thiên nga tụ tập, hàng năm lúc tuyết tan, Liêu đế thích nhất là đến nơi này săn thú.
Ở chỗ này còn sắp đặt các tràng mà dân tộc Nữ Chân ở phía Bắc Châu bày ra như: Nhân sâm, lương thực, bạch phụ, mật tịch và vải vóc để cùng người Liêu trao đổi, trở thành nơi mà người Liêu cùng dân tộc Nữ Chân tiến hành mua bán vật liệu, Đại Liêu thường phái người tới giám sát lâu dài ở nơi này, để ngừa các tộc ở Đông Bắc phản bội cùng bạo động; Mặt khác lại còn phân công quan Liêu đến chỗ này chịu trách nhiệm giao dịch cùng thu cống vật, đây là chức quan béo bở mà các quan Liêu sở tranh thủ.
Cho nên các quan viên luôn hết sức bóc lột dân tộc Nữ Chân, để lấy những thứ mà bọn họ thích. Mà hiện tại chịu trách nhiệm giao dịch chính là Lâm nha Gia Luật Mưu Lỗ, còn chịu trách nhiệm về cống phẩm là Tuyên Uy Gia Luật Bồ Ninh, hai vị này đều là hoàng tộc. Phò mã Đô úy Tiêu Khẩn Đức mỗi một tuần lấy cớ là dò xét dân tình, nhưng toàn là cưỡng chiếm các cô gái trẻ đẹp của dân