Insane
Dụ Chàng Cắn Câu

Dụ Chàng Cắn Câu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321384

Bình chọn: 7.00/10/138 lượt.

Nhất bái thiên địa -- nhị bái cao đường -- phu thê giao bái -- đưa vào động phòng!

Ở một loại tình huống, một câu nói cuối cùng, nhất định sẽ khiến cho tân khách tụ tập ở bốn phía xem buổi lễ và cười lớn kêu hoan hô, ầm ĩ muốn ép chú rể uống quá chén, muốn náo động phòng hoa chúc.

Nhưng hôm nay lại có điều bất đồng, hôm nay...Bắc Tống ngày 18, tháng giêng, năm thứ hai Cảnh Đức. Tại nơi biên cương hoang vắng này, ở nơi có khí hậu lạnh giá đất đai khô cằn, trong hôn lễ mà hai bên gia đình có thân phận cao quý đáng lẽ phải náo nhiệt, thế nhưng không có tiếng hoan hô, cũng không có ai nâng chén chúc mừng, tất cả mọi người đều giấu diếm ý căm hận, chán ghét lẫn nhau.

Trong không khí nặng nề, tân nương được tất cả mọi người đưa vào động phòng. Hai bên cẩn thận ngồi xuống, hai bên nhìn nhau nồng đậm địch ý.

Chỉ có chú rể tựa hồ không bị không khí địch ý này lây nhiễm, giơ ly rượu lên bình tĩnh mỉm cười nhưng trong mắt hắn dường như không có nụ cười này.

"Mẹ nó! Tại sao là hắn?" Chú rể ở trong lòng căm giận thầm mắng, hắn đường đường là Vương gia Đại Liêu quốc, thống lĩnh trăm vạn đại quân binh mã - Chấn Thiên tương quân mà ngay cả nương tử cũng không được tự mình lựa chọn. Chết tiệt! lão Hoàng đế biết tự mình nói sẽ không lay động được hắn, liền mang Thái hậu tới dọa hắn, mà lão nương kia cũng thật quá đáng, rõ ràng là Thái hậu cùng lão hoàng đế thấy hắn gây dựng sự nghiệp to lớn, vì vậy cho rằng dễ dàng, quyết định tự mình ra trận dẫn binh vào đánh chiếm Bắc Tống, nhưng lại thua ngay trận đầu, sau cùng vì Đại Tống mưu cầu hoà bình, nên dùng hắn làm vật hy sinh vô tội đáng thương!

Mẹ kiếp ! Bọn họ cho rằng đây là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Nếu là do hắn lãnh binh, bằng kinh nghiệm nhiều năm chỉ huy của hắn, mỗi lần tác chiến là bất bại, Đại Tống sẽ dễ dàng có trong lòng bàn tay? Trời đánh đầm Uyên Chi Minh! ( ở trong lịch sử, sau vụ đầm Uyên Chi Minh, giữa hai nước Tống Liêu duy trì mấy trăm năm hòa bình. ) nghị hòa liền nghị hòa, cần gì hai nước liên hệ cưới xin chứ?

Gia Luật Long Khánh sau khi bị lừa gạt vào cuộc chiến, bởi vì một chiếu thư khẩn cấp, sau khi phong trần mệt mỏi, ra sức chạy về Nam Kinh mới bất ngờ phát hiện, ở bên trong có những người thân thuộc của hắn bao gồm: mẹ của hắn, thân huynh đệ tỷ muội. Tất cả đều là một đám tiểu nhân hèn hạ, xấu xa! Chẳng những khiến hắn không chiến mà bại, còn liên hợp với nhau bán đứng hắn!

Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, tất cả hoàng tộc, đệ tử cùng gia quyến của các vương công đại thần, đều gấp rút chuẩn bị hôn sự, chỉ còn lại một mình Gia Luật Long Khánh hắn là Nhị đệ Hằng Vương Liêu thánh tông, đủ để gánh trọng trách đại sự lần này.

“Ta đã có nữ nhân! " Hắn kháng nghị nói.

“Con à! Những nàng ấy cũng chỉ là thị thiếp, vị trí Vương phi Hằng Vương vẫn còn trống!" Tiêu Thái hậu ôn hòa từ ái nói.

“Vương phi Hằng Vương sẽ do chính con lựa chọn..." Hắn vẫn kiên trì từ chối.

"Phổ Hiền Nô!" Tiêu Thái hậu kêu từng chữ tên hắn. " Hôn nhân đại sự vốn là để cha mẹ làm chủ, mẹ chính là vì cha ngươi đã mất", nàng cầm lấy khăn tay mà lau khóe mắt. "Nên mẹ mới vội vã làm chủ, vì con mà ưng thuận hôn sự này, vậy con nói có nên phản đối hay không?

Gia Luật Long Khánh giương lên hai hàng lông mày. " Mới không... "

"Không nên sao?" Trong nháy mắt Tiêu Thái hậu cúi mặt suy sụp.

“Ai! Mẹ cũng biết, phụ hoàng con không có ở đây, con sẽ không tôn trọng lời nói của mẹ". Nàng lấy khăn lụa mà che mặt. " Số của mẹ thật khổ! Phụ hoàng con chết sớm. Bỏ lại mẹ một mình lão bà cô đơn không ai để ý, không ai hỏi đến... hu hu"

Gia Luật Long Khánh dở khóc dở cười nói: "Mẫu hậu, ý con không phải vậy.."

“Vậy là con đáp ứng?" Nghĩ âm mưu được như ý, từ trong khăn tay, khuôn mặt của Tiêu Thái Hậu tươi cười mà ngước lên." Mẹ cũng biết là con nghĩ mẹ làm uất ức con, không có yêu thương con. Con yên tâm, mẹ có chuẩn bị mấy mỹ nhân để làm trắc Vương phi tuỳ con chọn, chỉ cần con biết điều một chút đồng ý cuộc hôn nhân này.”

Đây chính là mẹ của hắn, nhiều năm chấp chưởng quân cơ đại sự Liêu quốc, dám làm dám chịu Thừa Thiên Hoàng thái hậu, chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, cho dù là hoàng đế lão ca cũng phải hết sức kiêng kỵ, mà nàng Tiêu thái hậu không để ý đại sự gì quan trọng, liền đem hôn sự không ai muốn này đưa đến trên đầu của hắn!

Từ trước đến giờ, cô nương của Tống triều không bước ra khỏi cửa, cổng kín cao tường, nói lớn tiếng một chút cũng có thể hù chết nàng; lực tay mà nặng một chút cũng có thể gãy thắt lưng. “Những người bị đưa tới hòa thân, không phải thiếu sót cái này cũng thiếu sót cái kia, ngay cả một tỳ nữ cũng không bằng, hoặc là lão xử nữ lớn tuổi không ai thèm lấy, hoặc là xấu xí cứng nhắc không nhận ra người. Nhị ca, huynh cũng nên chuẩn bị tâm lý một chút!" Tam đệ Tề Vương Gia Luật Long Hữu nói như thế.

Đồ không có lương tâm! Vì ngăn ngừa tai họa bất ngờ này, mấy tháng trước nàng cũng vội vàng đồng ý thành hôn thay cho tỷ tỷ nàng, vậy mà nàng ấy không đồng ý canh cửa để cho nàng ra ngoài. Hừ chờ coi? Cái tên Vương gia Đại Liêu khốn kiếp nàng sẽ giết hắn cho mà