
, cởi nút thắt, rõ ràng không muốn trả lời.
Nhớ tới ngày đó tiếng nói của anh trong điện thoại mơ hồ, ngực của tôi từng đợt tê đau. Tôi là một bác sĩ, thế nhưng quên mất chỉ có bệnh nhân vừa mới thanh tỉnh vì gây mê mới có tiếng nói suy yếu như vậy.
"Ngày đó. . . Anh gọi điện thoại cho em. . ."
Anh ôm tôi, cố gắng để chính mình cười đến thực nhẹ nhàng, "Em không cần lo lắng, anh không sao. Không tin, trong chốc lát cho em kiểm tra.."
Anh toàn là như thế này, chẳng phân biệt được thời gian, chẳng phân biệt được hoàn cảnh mà trêu đùa.
Tôi đâu còn tâm tình mà kiểm tra, trực tiếp lôi kéo tay anh đi về phía xe"Đi, em đưa anh đi bệnh viện."
"Anh còn chưa ăn lẩu đâu "
Lẩu?
Một tiến sĩ y học từ Nhật Bản lại không biết miệng vết thương trước khi lành phải kiêng ăn đồ cay, đồ độc, hơn nữa thịt trâu, thịt dê lại là đồ tanh.
Nhớ tới tôi vừa mới nói ăn lẩu, anh ngay cả do dự cũng không mà đáp ứng, lục phủ ngũ tạng của tôi so với ăn lẩu còn muốn đau, muốn cay.
Có những người, hận lên hận xuống vẫn làm cho bạn yêu, bởi vì là người đó thật dụng tâm mà yêu bạn.
Nước mắt lại rơi xuống, một chuỗi một chuỗi, như thế nào đều lau không hết.
Diệp Chính Thần vừa thấy tôi khóc, có chút hoảng, thấu lại đây dùng tay áo giúp tôi lau nước mắt."Anh sợ em khóc, mới không nói cho em."
"Đi thôi, em đưa anh đi bệnh viện." Tôi vừa lau nước mắt, vừa mở cửa tay lái phụ, để anh ngồi vào đó, sau đó ngồi vào ghế lái.
Xe chạy nhanh ra tiểu khu, Diệp Chính Thần nói với tôi "Đi bệnh viện thành"
"Bệnh viện thành phố? Trong khoảng thời gian qua anh vẫn ở tại bệnh viện thành phố?"
"Ân."
Cái gì đều không cần phải nói, tôi đã hiểu, biết anh vì cái gì không đến bệnh viện Nhân dân, biết anh vì cái gì từ bệnh viện chạy đến cùng tôi đi tản bộ.
Mọi việc anh làm hết thảy, đơn giản là một chữ, một chữ bình thường nhất, đơn giản nhất.
"Còn giận anh sao?" Diệp Chính Thần nhìn tôi.
"Không tức giận."
Tôi không giận anh, tôi giận chính mình.
Từ lúc tôi gặp lại anh lần đầu tiên ở Phòng Tổng thống, từ lúc tôi lần đầu tiên nhìn đến khuôn mặt khó có thể quên kia, tôi đã lại dao động.
Cứ vì chính mình cho rằng cự tuyệt thật kiên định, anh có thể giống như ba năm trước đây buông tha cho, tôi quên Diệp Chính Thần là người ra sao, anh như thế nào mà không nhìn thấy sự do dự của tôi, sự bồi hồi của tôi.
Anh như thế nào mà không phân biệt được nữ nhân trên giường là bị bức bách hay là cam tâm tình nguyện.
Mọi mâu thuẫn giãy dụa của tôi, dục cự còn nghênh, anh đều tinh tường nhận thấy, cũng không chọc thủng.
Bởi vì, anh không muốn bức tôi, anh lựa chọn bức chính mình, bức chính mình không từ thủ đoạn.
"Em không hận anh?" Anh mạc danh kỳ diệu mà nhìn tôi "Vì cái gì?"
Tôi nhìn anh, phi thường thật sự."Là lỗi của em, nếu ngày đầu tiên em gặp anh, đáp ứng yêu cầu của anh, trở lại bên cạnh anh, anh căn bản không cần phải làm ra nhiều chuyện như vậy, Chung Thiêm cũng sẽ không biến thành ngày hôm nay như vậy."
Diệp Chính Thần tựa lưng vào ghế ngồi, xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, tôi nhìn không tới vẻ mặt của anh, chỉ thấy tay anh đặt ở trên ngực.
Đường trước mặt đã bắt đầu quen thuộc, tôi dường như không phân biệt rõ phương hướng, tựa như tôi biết rõ cái gì là đúng, cái gì là sai, đối mặt với Diệp Chính Thần, tôi còn không phân biệt rõ thị phi, ai đúng ai sai.
Xe vẫn chạy về phía trước, dọc theo đại độ Quân tốc chạy.
Tôi thực may mắn, đây là con đường duy nhất, không cần làm cho tôi lại phải lựa chọn.
Đến bệnh viện thành phố Nam châu, Diệp Chính Thần mang tôi đi vào phòng bệnh của anh, nói là bệnh viện không đúng mà phải nói như là hội quán tư nhân xa hoa. Ngoài chỉ thiếu phòng bếp, phòng của anh đầy đủ tiện nghi. Ngay cả giường cho người nhà cũng là giường đôi xa hoa.
Một hộ sĩ trẻ vừa thấy Diệp Chính Thần, vội vàng một đường chạy chậm tiến vào phòng bệnh, "Ngài cuối cùng trở lại, bác sĩ Lâm đến đây rất nhiều lần, muốn kiểm tra miệng vết thương cho ngài.."
Tôi giúp đỡ Diệp Chính Thần ngồi xuống giường bệnh, thúc giục cô ấy "Miệng vết thương của anh ấy xuất huyết, cô nhanh đi kêu bác sĩ lại đây "
"Xuất huyết? Tôi lập tức đi gọi bác sĩ Lâm lại đây" cô ấy xoay người hướng ra phía ngoài chạy, mới ra cửa lại gặp một nữ hộ sĩ khác.
"Bệnh nhân phòng VIP miệng vết thương xuất huyết, tôi đi kêu bác sĩ Lâm, cô mau cho bệnh nhân đổi quần áo."
Vừa dứt lời, lại một hộ sĩ trẻ vội vàng chạy vào, từ ngăn tủ lấy ra một bộ đồng phục bệnh nhân.
Tôi công tác tại bệnh viện lâu như vậy, chưa từng thấy hiệu suất công việc cao như vậy, hộ sĩ phụ trách, xem ra bệnh viện chỗ tôi cũng nên học tập bệnh viện thành phố đây.
Tôi chính đang cảm khái, nữ hộ sĩ ngồi chồm hỗm tại trước mặt Diệp Chính Thần, cúi đầu cởi bỏ cúc áo của anh, vạch vạt áo dính huyết, chậm rãi giúp anh cởi ra, động tác cẩn thận lại chuyên nghiệp.
Hộ sĩ giúp bệnh nhân đổi đồng phục bệnh nhân, loại sự tình này tôi cũng không xa lạ, với tư cách là một người bác sĩ, từ trước đến này tôi đối với hoàn cảnh này chưa từng có chút nào ý tưởng không thuần khiết, nhưn