Old school Swatch Watches
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326412

Bình chọn: 7.00/10/641 lượt.

ở cửa chạy vào. Anh Phùng có chút bất ngờ khi thấy Bạc Băng

đã ở trong phòng, sau đó lại nhìn cửa sổ được mở, hiểu ra sự việc.

Anh Phùng không nói gì mà lập tức cõng Diệp Chính Thần chạy đến bệnh viện Đông Y.

Anh Phùng không xem Diệp Chính Thần còn

sống hay đã chết, không hỏi cô Diệp Chính Thần thế nào, cũng không gọi

xe cứu thương, anh Phùng cũng không hoảng hốt lo sợ, dường như đã đoán

chắc là Diệp Chính Thần sẽ qua cơn nguy hiểm này…

Lúc đó, đầu óc Bạc Băng hoàn toàn rối

loạn, não bộ trống rỗng, cũng không nhớ đến việc gọi xe cứu thương, chỉ

biết chạy theo sau anh Phùng…



Trong bệnh viện, Diệp Chính Thần được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ khẩn cấp truyền dịch cho anh, vừa truyền dịch vừa kiểm tra.

Bạc Băng đuổi theo phía sau vị bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, anh ấy thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Bác sĩ nói: “Không sao, còn cứu được. Cô ra bên ngoài chờ đi…”

Nghe được mấy lời ấy, Bạc Băng mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống hàng ghế bên ngoài, xoa xoa mắt cá chân đang sưng đỏ.

Anh Phùng theo cô ra ngoài, lau lau mồ

hôi trên trán, vừa thở gấp vừa nói: “Hai đứa ở cùng một chỗ, giận dỗi,

cãi nhau, những cái này thì bình thường, nhưng sao lại hành hạ nhau đến

nỗi trở thành như thế này?”

Bạc Băng không nói lời nào, không còn ngôn ngữ nào có thể biểu đạt tâm trạng của cô lúc này.

Anh Phùng nổi nóng, tức giận đến mức xoay người vài vòng.

“Em, haizzz! Anh chưa thấy người phụ nữ nào có lòng dạ sắt đá như em, cậu ấy đã như vậy, em còn không thể tha thứ cho cậu ấy…”

“…”

Lúc đó, đầu óc cô cứ rối tung lên. Về

sau, khi nhớ đến chuyện này, Bạc Băng đặc biệt bội phục năng lực suy

luận của anh Phùng, chỉ cần nhìn qua, liền biết cô và Diệp Chính Thần

giận dỗi, có thể đoán được cô không chịu tha thứ cho Diệp Chính Thần.

Đàn ông học ngành kỹ thuật, đúng là tư duy vô cùng logic.

Anh Phùng thấy Bạc Băng vẫn không nói gì, nén giận ngồi xuống cạnh cô: “Em hãy nghĩ kĩ lại xem, nếu hôm nay anh

không đi tìm cậy ấy, nếu nhỡ cậu ấy thật sự chết… Em không hối hận một

chút nào sao…”

“Anh đừng nói nữa.”

Bạc Băng bất chợt cảm thấy hối hận, nghĩ đến nếu lúc đó Diệp Chính Thần chết trong lòng cô, cô sẽ ôm anh rồi nhảy xuống lầu…

Cô thật sự không nghĩ tới việc anh sẽ như vậy!

Bình thường, nhìn qua anh không yếu đuối như thế.

“Haizzz!” Anh Phùng thở dài đưa khăn giấy cho cô: “Anh không biết là hai đứa đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết

cậu ấy đối với em là thật lòng…”

***

Lúc Diệp Chính Thần tỉnh lại, thấy cô bên cạnh liền mỉm cười, anh chậm rãi đưa tay về phía cô.

Bạc Băng buông tay xuống giường, nhẹ nhàng nói với anh: “Sau này anh đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”

Anh nói: “Anh không làm gì ngốc nghếch

cả, anh chỉ là không muốn ra khỏi phòng… Không muốn gặp bất kì ai, không muốn làm chuyện gì.”

Cô nói: “Em đi trước đây, không phiền anh nghỉ ngơi nữa.”

Bạc Băng đứng lên, anh lập tức dùng cánh tay đang truyền dịch kéo tay áo cô, không dùng sức mà cũng có thể là không đủ sức lực.

Cô bị anh kéo tay, sự bình tĩnh vốn có dần dần biến mất: “Em đi gọi điện thoại cho Dụ Nhân, bảo cô ấy đến chăm sóc cho anh.”

Anh nới lỏng tay, nở nụ cười chua xót: “Quên đi, em muốn đi thì đi đi.”

Bạc Băng muốn đi, nhưng dưới chân như mọc rễ, không thể di chuyển.

Anh hỏi cô: “Em có biết cảm giác mất tự do là như thế nào không?”

“…” Cô không biết.

“Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh trở

thành một người sống trong một chiếc lồng… Không phải vì muốn trốn tránh sự thật, mà chính là bị người khác khóa ở bên trong…”

Bị lời nói của anh hấp dẫn, cô không tự chủ được mà ngồi xuống…

Diệp Chính Thần giải thích cho cô biết

rằng, anh đã từng là kiểu người không thích sự trói buộc của bất kì ai.

Cho đến một ngày, có một chiếc lồng khóa anh lại.

Người khác bảo anh đứng, anh sẽ không được ngồi; Người khác bảo anh ngồi, anh càng không được đứng.

Không chỉ có hành động của anh bị trói

buộc, tư tưởng của anh cũng bị giam cầm. Không cần biết người khác bảo

anh làm những gì, anh chỉ có thể có một lựa chọn duy nhất là nghe theo,

không có quyền nói ra một chữ “Không”.

Ngày tháng lâu dài bị trói buộc, khiến

cho anh không thể nhẫn nhịn chịu đựng được nữa, đã nhiều lúc anh muốn

trốn thoát khỏi chiếc lồng kia, nhưng anh lại không làm được.

“Tại sao anh không làm được?” Cô hỏi anh.

“Vì trách nhiệm, vì…”

Đến đây anh không nói tiếp nữa, mà lại chuyển sang chủ đề khác.



Anh kể rằng: “Vào một ngày cuối thu, anh

gặp được một người con gái, cô ấy dường như đang gặp một chút khó khăn

nào đó nên đang đứng ven đường. Anh thường hay quan tâm giúp đỡ những

người đang gặp chuyện khó, không phải anh cần sự mang ơn của người khác

đối với mình. Nhưng người con gái này thật sự rất cảm kích anh, ngỏ ý

muốn mời anh ăn một buổi tối ngon miệng.

Cô ấy gọi anh: “Sư huynh”. Giọng nói vô cùng ngây thơ, giống như đang gọi anh trai của mình vậy.

Anh rất thích cách xưng hô như thế, cho nên, anh gọi cô ấy: “Nha đầu.”

Từ đó cô ấy chính thức trở thành em gái của anh.

Ngày tháng dần qua, càng lúc anh càng cảm thấy thích cô em gái đó, th