
ư muốn ôm một người phụ nữ khác lướt qua cô.
“Vấn đề này, em đã hỏi một ngàn lần, có phiền hay không?”
“Anh căn bản là không yêu em!”
“Những lời này em cũng đã nói một vạn lần.”
“Anh ấy biết thưởng thức tài năng của em, có thể cho em ra nước ngoài học tiếp, để em theo đuổi giấc mộng của mình! Anh ấy có thể hiểu được tâm sự của em, toàn tâm toàn ý yêu em, che chở em! Anh ấy có thể lấy em, làm cho em có một cuộc sống mà mình mơ ước!”
“Vậy em đi tìm anh ta đi!” Hàn Trạc Thần xoay người tiến vào cửa, lấy chìa khóa ra, rõ ràng chỉ có ba chìa, hắn thử đi thử lại thể nào cũng không mở được.
Trong nháy mắt, hắn thực sự vì cô cảm thấy đau lòng, nghĩ đi đến ôm cô, nói với cô: “Xin lỗi! Những thứ đó anh không thể làm cho em! Anh không xứng với em, quên anh đi ...”
Nhưng hắn biết, những lời đó, chỉ càng làm cô thêm đau lòng, không dứt bỏ được, có ý nghĩa gì?
Hắn không yêu cô, cho nên không muốn cô lún sâu. Hắn mở cửa, đi vào phòng. Đang muốn đóng cửa, A May đã chạy lại ôm lấy thắt lưng hắn. Cô nói: “Nhưng em chỉ muốn có anh, cùng anh một chỗ. Cho dù mỗi ngày cùng với anh, lo lắng đề phòng, cho dù phải từ bỏ dương cầm từ bỏ giấc mơ ... Cho dù em chết, em cũng không hối hận, bởi vì em yêu anh!”
“Em tỉnh lại được không? Tình yêu không phải là tìm chết!”
“Chỉ cần anh yêu em, có thể!” Cô khóc, tiếng khóc xuyên vào lòng hắn, “Nhưng vì sao anh không yêu em?”
“Em có thể đổi vấn đề hay không?”
“Nếu anh không phải người đàn ông đầu tiên của em, nếu anh không phải vì em chịu trách nhiệm, anh có còn cùng em một chỗ?”
Hắn day day thái dương đau nhức: “Em vừa hỏi vấn đề gì?”
“Vì sao anh không yêu em?”
“Anh không thích sự ngây thơ, tùy tiện của em! Anh không thích em luôn hỏi những vấn đề không ý nghĩa gì! Không thích em luôn như vậy yêu đuối, không biết bảo vệ mình ...”
“Nhưng em yêu anh ...”
“Đây là chuyện anh khó chịu nhất!!!”
“Hàn Trạc Thần, anh là đồ lòng lang dạ sói!”
“Anh chính là lòng lang dạ sói, em yêu anh cái gì?”
“Anh đẹp trai! Nhất là lúc anh giúp em đánh những kẻ bắt nạt mình, nói em là người phụ nữ của anh, quả thực đẹp trai muốn chết ...”
“Anh hủy dung được không?”
“Không được! Em đã khắc ghi trong đầu rồi ...” Cô thở dài một tiếng, hỏi hắn, “Vậy anh thích phụ nữ thế nào?”
“Rất đơn giản, không giống em!”
Cùng với A May một chỗ, sau này, hắn thường xuyên bị cô làm cho đau đầu, lại không cách nào kháng cự, cho nên đôi khi hắn nghĩ, người phụ nữ hắn muốn thực ra là thế nào. Về sau hắn bắt đầu tự phác họa, “Cô ấy luôn im lặng nghe mình nói, không phát biểu ý kiến, nhưng lại biết trong lòng mình nghĩ gì, cần gì. Cô ấy có thể lý trí mà đối diện sự thật, kiên cường mà đối diện đau thương. Cô ấy có thể tự chăm sóc bản thân, không cần mình mỗi ngày lo lắng. Cô ấy cũng sẽ không dai dẳng hỏi những vấn đề mình không muốn trả lời, lại càng không hỏi những vấn đề đã biết rõ kết quả. Cô ấy cũng sẽ không bao giờ suốt ngày dính lấy mình, mà là khi mình nhớ cô ấy, luôn luôn biết cô ấy luôn yên lặng chờ đợi ở nơi nào ...”
“Em thay đổi được không? Em có thể trở thành người phụ nữ như vậy, anh có thể đừng không cần em được hay không?”
“Anh chưa từng nói không cần em, nếu anh nhớ không lầm, là em bỏ anh ...”
“Anh có đói bụng hay không? Em nấu cơm cho anh ăn!”
“A May, lý trí một chút ...”
“Thần, nếu một ngày em chết, anh có nhớ em hay không?”
“Vừa rồi em hỏi cái gì?”
“Anh có đói bụng không?”
“Đói, nấu cho anh bát mì, mẹ nó, anh một ngày chưa ăn cơm!”
Cô kiễng chân, mạnh mẽ hôn hắn: “Nếu có một ngày em chết, anh nhất định phải nhớ em, em chuyển thế đầu thai trở về tìm anh là được.”
“Anh xin em! Tha cho anh đi.”
“Em kiếp này yêu anh, kiếp sau vẫn yêu anh, em đời đời kiếp kiếp đều phải yêu anh!”
“Em một đao chém chết anh đi!”
…
A May một chút cũng không đổi, vẫn như bà cụ non, thích hỏi hắn rất nhiều vấn đề khó trả lời.
Lúc Hàn Trạc Thần tâm tình tốt, bọn họ nói chuyện thế này:
“Chúng ta sinh con được không?”
“Không, mình em đủ phiền!”
“Anh chừng nào thì cưới em?”
“Chúng ta thương lượng chuyện sinh con đi, anh cảm thấy đề nghị này được lắm.”
“......”
“Anh có biết khi nào thì sinh nhật em không?”
“Khi nào?” Hắn đang đọc báo, thuận miệng hỏi.
“Ngày này tháng sau!”
“À!”
Cô giật lấy tờ báo, bắt hắn nhìn thẳng vào mình, “Anh muốn tặng em cái gì?”
“Em muốn gì? Nói đi!”
“Em nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp, anh có thể tặng hay không?”
“À!”
“À!” là ý gì?”
“À!” Hắn tiếp tục đọc báo, có một tin rất thú vị, mười bốn đại biểu dự họp ...
“......”
“Anh có biết tên em là gì không?”
“A May.”
“Em nói tên thật!”
“Em không phải tên là A May sao?”
“......”
“Anh có biết em làm gì không?”
“Em không phải suốt ngày không có gì làm sao?”
“......”
“Anh có biết em thích nhất cái gì không?”
“Đàn dương cầm!”
“......”
Thấy cô bất mãn trừng mắt, hắn vô tội hỏi: “Anh lại đáp sai sao???”
“Là anh!”
“......”
Lúc tâm trạng hắn không tốt, bọn họ nói chuyện thế này:
Chạng vạng, hắn mệt mỏi trở về nhà.
“Cuối cùng anh cũng về, em chờ anh lâu lắm rồi!”