XtGem Forum catalog
Đồng Lang Cộng Hôn

Đồng Lang Cộng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323750

Bình chọn: 8.5.00/10/375 lượt.

nhất định biết, em còn đang đợi anh ...”

Quá trưa, một chiếc xe màu đen đứng ở trước cửa quán café của cô. Một cô gái tóc đen từ trên xe đi xuống, chậm rãi đi vào. Cô gái kia tuổi còn rất trẻ, dường như không đến hai mươi tuổi. Cô ấy có một đôi mắt rất đẹp, trong vắt như suối nước, tinh khiết không nhuốm chút bụi trần ,,,

Phục vụ khuyên cô ta uống loại cocktain mới chế, Waiting ...

Cô gái nhấp một ngụm xong, phục vụ theo lệ thường hỏi: “Cô cảm thấy thế nào?”

“Được lắm, tôi nghĩ người chế ra rượu này nhất định đã trải qua một tình yêu khắc cốt ghi tâm, mới có thể tạo ra một hương vị như vậy.”

Nghe câu này, Tư Đồ Thuần không khỏi ngẩng đầu nhìn.

Cô tin chắc cô gái này cũng trải qua một tình yêu khắc cốt ghi tâm, nếu không, sao có cảm nhận được hương vị đó.

Xuất phát từ một sự cảm thông đặc biệt, Tư Đồ Thuần ngồi ở đối diện cô gái, dùng tiếng anh chủ động tự giới thiệu: “Xin chào, chị là Chris.”

“Rất vui được biết chị, em là Amy!” Cô gái kêu Amy chăm chú nhìn cô, e dè hỏi: “Chị là người Trung Quốc sao?”

“Đúng, Hồng Kông Trung Quốc.”

“Thật sao? Em cũng vậy.” Mắt cô gái sáng lên, dùng tiếng Trung tiếp tục: “Thật trùng hợp a!”

“Đúng vậy! Em tới bao lâu rồi?”

“Em vừa đến. Còn chị?”

“Rất nhiều năm rồi.” Giọng cô phiền muộn, cảm giác như đã bị thời gian giày vò rất lâu rồi.

“Vì sao chị đến Australia?

“Năm năm trước, ba chị về hưu đến đây dưỡng lão, chị liền từ chợ theo ông.”

“Đây là nơi nghỉ ngơi rất tốt.”

“Trời cao biển rộng, trong vòng mấy km quanh đây không tìm được một người đồng hương. Thật tốt ...”

“Chính là rất tịch mịch, cảm thấy những người xung quanh có gì đó xa lạ, thế nào cũng không thể tiến vào thế giới của bọn họ.”

“Là do khác biệt văn hóa, người Trung Quốc ý nhị, khác với sự thẳng thắn của người phương Tây.” Tư Đồ Thuần nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Chị nghe em phát âm có phần giống người Anh.”

“À, bởi trước kia em ở London học đàn dương cầm.”

“Thật trùng hợp, trước kia chị cũng học ở viện đặc công hoàng gia London bốn năm.

Amy tỏ vẻ khó tin, “Chị là cảnh sát sao, nhìn một chút cũng không giống!”

“......”

“......”

Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, bàn chuyện Australia, Anh quốc, còn cả Trung Quốc.

Sau này, quá trưa mỗi ngày Amy đều đến tán gẫu cùng cô. Cá tính và bề ngoài của cô ấy cũng giống nhau, tinh tế lại dịu dàng, lời nói như sâu sắc hơn nhiều so với tuổi tác. Sự đồng cảm của cô ấy làm cho người khác cảm thấy thoải mái tự nhiên, bất giác trở nên thân thiết.

Cho nên, không bao lâu sau, hai người trở thành bạn tốt.

Một ngày trời cao mây trắng.

Lúc Tư Đồ Thuần tiếp khách, thấy Amy cười ngọt ngào nghe điện thoại, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Được, em biết, em biết ...”

Cô chưa thấy qua chồng Amy, bởi mỗi lần anh ta tới đón Amy, chỉ dừng xe ở cửa chứ không xuống, chờ khi Amy lên xe sẽ đi luôn. Nhưng từ vài chi tiết nho nhỏ có thể đoán được đó là một người đàn ông tốt, toàn tâm toàn ý bảo vệ Amy.

Thấy Amy cúp điện, Tư Đồ Thuần đi đến ngồi xuống, cảm thán tự đáy lòng, “Chồng cô thật cẩn thận!”

“Đại khái như một thói quen vậy, vẫn xem em như trẻ con.”

“Phụ nữ thường không có cảm giác an toàn, cũng rất cần có một người đàn ông che chở.”

“Đúng vậy!” Amy đồng ý gật đầu, “Có thời gian em còn lo lắng anh ấy yêu người khác ... Kỳ thật, em biết rõ anh ấy sẽ không.”

“Đúng vậy...... Thực lo lắng, mỗi ngày đều lo lắng......”

Tư Đồ Thuần quấy café, ngón tay hơi cứng lại, lông mi khẽ rủ xuống che khuất cả tầm mắt. Cô nhớ rõ khoảng thời gian mình mang thai, thường ngơ ngác cầm điện thoại, hi vọng xuất hiện kì tích, An Dĩ Phong sẽ gọi điện cho cô, dù chỉ là hỏi thăm bình thường, hay đơn giản nói một câu: Có sống tốt hay không?

Cô cố giấu phiền muộn, nhẹ nhàng mỉm cười: “Nhất định em rất yêu chồng mình.”

“Anh ấy là người tốt!” Amy thẳng thắn nói với cô: “Anh ấy nuôi em từ bảy tuổi đến bây giờ. Tính cách, thói quen của em đều từ anh ấy mà ra. Cho nên, em cảm thấy ... sự tồn tại của mình là vì anh ấy ...”

“Thật cảm động!”

Đúng vậy! “Sinh ra để dành cho nhau” là cỡ nào xa xỉ.

“Vậy còn chị? Chồng của chị là người như thế nào?” Amy nhìn bé trai đang chơi trên bãi cỏ ngoài cửa sổ, ngọt ngào hỏi: “Thằng bé kháu khỉnh như vậy, chắc chắn anh ấy cũng rất tuấn tú!”

“Có thể nhìn được!” Cô phóng tầm mắt ra bãi cỏ ngoài cửa, mũi miệng thằng bé giống cô, nhưng khuôn mặt ánh mắt lại góc cạnh rõ ràng, khí thế bức ngời, thật giống ba nó.

Tư Đồ Thuần cúi đầu quấy café, từng dòng café cuộn tròn uốn lượn không ngừng, như năm tháng ...

Bất tri bất giác, trí nhớ của cô trở lại mười lăm năm trước ....

***

Buổi tối An Dĩ Phong bỏ đi đó, Tư Đồ Thuần gọi điện thoại cho hắn biết bao nhiêu lần cũng không chịu nhấc máy, cũng không chịu tắt máy, chỉ những tiếng tút dài vang lên như nói cho cô: Hắn không muốn nhấc máy, không muốn nghe cô nói dù chỉ một câu.

Trong chờ đợi mỏi mòn cô cố giữ lấy tự tôn cùng kiêu ngạo, nhưng vẫn không cam lòng buông tha như vậy. Cô ít nhất muốn để cho hắn biết, cô đồng ý làm tình nhân của hắn là vì cô muốn, nếu không, không ai có thể bức cô.

Cô đ