
chết, ngươi tháo khăn bịt mặt xuống để ta nhìn ngươi mặt mũi ngang dọc ra sao đã. Kẻo chết rồi, ta lại biến thành oan hồn dớ dẩn, đến kẻ giết mình là ai mà chả biết, muốn hóa thành ma ám người cũng không có cớ.”
Câu này nói rõ vớ vẩn, đương nhiên thằng cha này không chịu nhân nhượng, thanh kiếm cứ tuốt dần ra thêm mấy phân. Tôi lại thét: “Khoan khoan! Trước khi chết, để ta thổi một bài khèn tất lật cái đã. Người Tây Lương chúng ta trước khi chết nếu mà không được thổi một bài khèn, sau này không được luân hồi đâu.”
Tôi vốn cũng chả hy vọng gã sẽ tin mấy lời nói hươu nói vượn này, ai ngờ gã lại gật đầu.
Tôi bắt đầu lo sốt vó, nhưng nghĩ không ra cách hòng tháo chạy, cứ lần khần một lúc lâu thật lâu. Tôi đang mò mẫm trong tay áo, vờ như đang tìm khèn, nhưng lại ngấm ngầm mò ra một thứ giống thế, phắt cái đã rút ra, giương tay vẩy về phía gã.
Thứ tôi mò được là bột yến, loại phấn hồng ấy vừa nhẹ lại mảnh, bị gió thốc tung, ám vào mặt gã. Loại này thơm thì không gì bằng, đương nhiên gã tưởng thuốc mê hay phấn độc gì, nhưng mà kẻ này cũng gớm ghê lắm, phất tay 1 phát, đống bột đã bị gió từ tay áo quạt sạch, dạt xa tít đến hơn một trượng, đừng có nói là thuốc độc, mà có là thuốc độc chỉ e khó lòng dính được lên người gã. Chẳng qua cái tôi cần chính là lúc gã phất tay, chớp lấy thời cơ ấy tôi vội bắn ra một thứ khác, chiếc tên kêu vọt thẳng lên trời, phát ra những tiếng đinh tai nhức óc.
Tôi có lừa gã đâu. Tôi có 1 người bạn cũ rất tốt thật mà, tuy tôi không nhớ tình hình bạn bè giữa chúng tôi thế nào, song tay bạn cũ ấy hiện nay quả thật là cao thủ võ lâm, hắn đưa tôi tên kêu, tôi chỉ dùng có 1 lần cứu A Độ. Giờ tôi đang cập kề nguy hiểm, đương nhiên phải bắn ra, để hắn mau chóng đến cứu chứ.
Lâu lắm rồi chưa được gặp Cố Kiếm, chẳng rõ hắn có đến kịp thời hay không, tôi nôn nóng đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng theo sống lưng, thế mà gã thích khách hoàn toàn thờ ơ với viên đạn kêu mà tôi vừa mới bắn, hắn thò tay cặp thắt lưng tôi, nhấc bổng cả người tôi lên. Mặc dù tôi không béo, song cũng là 1 người trưởng thành, gã nhấc tôi như nhấc 1 đứa bé sơ sinh.Tay trái gã vận lực quăng 1 phát, hiển nhiên quẳng tôi bay rõ xa.
Tôi như con diều giấy đứt dây, vẽ một đường cung giữa không trung, không điều khiển được thân thể, cả người rơi xuống, tay chân rờ mó giữa hư không toan nắm chụp thứ gì đó, thế mà chỉ có toàn là gió. Chưa cho tôi thời gian để định thần, chỉ kịp nghe “tõm” 1 tiếng, nước lạnh buốt từ bốn bề đã ùa vào, thì ra gã vừa ném tôi, mà lại ném thẳng tôi xuống sông.
Phần 2: Đổi thayTôi không hề biết bơi, gã thích khách lại dồn sức vào cú ném, tôi chìm xuống tận đáy nước sâu hoắm, nước sông lạnh thấu xương bủa vây tứ phía, trên đỉnh đầu phủ một màu nước xanh lam buốt giá, tôi chỉ nhìn thấy nơi đỉnh đầu ấy có le lói tia ánh sáng…Nước ùa vào miệng òng ọc, nhớ lại cái lần nhảy xuống sông cứu người, lúc đó còn có A Độ vớt tôi lên, rồi kiện cáo tố tụng ở huyện Vạn Niên, Bùi Chiếu ngày hôm ấy mặc bộ thường phục gọn nhẹ, nom vậy mà gần gũi đáng yêu.
Lúc ấy nhớ Bùi Chiếu khiến tôi rất đỗi kinh ngạc, nhưng ngay lập tức tôi đã nghĩ tới Lí Thừa Ngân, chẳng ngờ cho đến tận cùng lúc này đây, giữa tôi và Lí Thừa Ngân vẫn không tồn tại duyên số, đương lúc tôi thích hắn mà hắn cũng thích tôi…..nếu tình cảm hắn dành cho tôi chẳng là gì sâu đậm, hẳn sẽ không bẻ tên thề trước mặt đông đảo mọi người đâu nhỉ? Suy cho cùng, chỉ là duyên phận của chúng tôi không thuộc về nhau, may sao vẫn còn Triệu lương đệ, trước kia tôi chưa từng thấy vui mừng là thế, vẫn còn có Triệu lương đệ cơ mà. Nếu như tôi có từ giã cõi đời này, Lí Thừa Ngân sẽ không mất nhiều thời gian cho buồn đau đâu, dần dà sẽ quên được tôi thôi, thế rồi hãy cứ yên vui mà sống tiếp.
Nước không ngừng xông vào mũi, xộc vào mồm miệng, tôi sặc xiết bao là nước, cảm giác nghẹt thở tăng dần trong lồng ngực…Đốm sáng trên đỉnh đầu mỗi lúc một xa vời, cơ thể cứ lắng xuống tận đáy nước sâu. Trước mắt nhạt nhòa tối sầm, thoảng bên tai tựa có làn gió dịu êm, người đó ôm tôi, chúng tôi rơi giữa lưng chừng con vực…Chàng cứu tôi, trong gió đêm xoáy xiết, tôi nép mình trong vòng tay chàng…theo gió vần xoay… xoay rồi cứ xoay… sao như giọt mưa rơi nghiêng kín trời… trên thế gian này, trong đôi mắt chàng tôi là tất cả..
Đôi mắt này chỉ đọng có riêng mình tôi…
Và rồi say, tôi sắp say đến lịm người, vùi sâu trong lồng ngực chàng, chính là chàng đây mà… tôi biết chàng yêu tôi đắm say, mà tình yêu tôi trao chàng cũng tha thiết, miễn là có chàng ở bên để lòng lại nguôi ngoai.
Cảnh tượng ấy nhiều lần trở về tìm tôi trong những cơn mơ, nào có từng nghĩ, lúc mình chết đuối…
Mà chẳng hề có ai đến cứu.
Người anh hùng trong cõi mơ ấy chẳng thể đến cứu tôi ngay lúc này.
Mà Lí Thừa Ngân, hắn cũng không thể tới cứu tôi.
Thân thể lúc lắc đong đưa tựa quả cân, cứ chìm nghỉm…chìm nghỉm…
Đành rằng chẳng rõ là bao lâu, cứ như thể đã trải dài đến vài năm, nhưng có khi chỉ là sực tỉnh sau một cơn mộng mị, sức ép nơi lồng ngực buộc tôi phải mấp mé mở miệng, nôn ọe một vũng nước.
Rốt cuộc m