Đông Cung

Đông Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324360

Bình chọn: 7.5.00/10/436 lượt.

hoặc như mẫu thân từng ôm tôi, ngóng nhìn phụ hoàng phi ngựa trở về, nắng ban mai mạ vàng trên thân thể phụ hoàng, như thể người đang mặc một bộ giáp trụ màu ánh kim oai phong lẫm liệt.

Tôi quyết định không thèm nói chuyện với hắn nữa. Tôi quay người bỏ đi, nàng A Độ này có thể đi đâu được chứ? Tôi vừa nghĩ vừa ngoái đầu nhìn thêm 1 cái, gã Cố Kiếm đó vẫn đứng đấy dõi theo tôi, vẫn ngóng theo không chớp mắt, thấy tôi nguẩy đầu, hắn lại còn cười với tôi nữa chứ. Hắn cười với tôi mấy lần rồi, đột nhiên tôi cảm thấy nụ cười ấy dường như lớp băng vụn phiêu diêu trên mặt nước, như thể cười với tôi, thực ra lại là chuyện khiến hắn khó chịu nhất vậy.

Đúng là một kẻ quái gở, còn già mồm bảo tôi quen hắn, tôi chẳng lẽ lại đi quen kẻ quái đản thế chắc.

Lúc tôi ra khỏi ngõ, mới nhìn ra A Độ đang ngồi bên cầu. Nàng ta ngây thuỗn nhìn tôi, tôi tra hỏi nàng ta: “Ngươi chạy đi đâu thế hả, ta lo muốn chết đây này.”

A Độ im lìm ngồi ở đó, tôi lay nàng ấy, nàng ấy vẫn không nhúc nhích. Lúc này gã Cố Kiếm kia đã bước tới, hắn ngoảnh mặt về phía A Độ, trong chớp mắt chỉ nghe thấy “hự” một tiếng nhẹ bẫng, A Độ liền “vụt” nhảy dựng lên, 1 tay tuốt chuôi Kim Thác Đao ra, tay kia kéo tôi giật lùi ra sau lưng nàng ấy.

Gã Cố Kiếm kia khoan thai cười nói: “3 năm trước chúng ta từng giao đấu rồi, vừa nãy ta chỉ dùng 1 ngón tay đã điểm được huyệt đạo của ngươi, lẽ nào ngươi chưa rõ ư? Nếu như ta thật sự muốn làm gì, dựa vào ngươi chắc chắn không thể cản được ta đâu”

A Độ không nói gì, chỉ hằn học lườm hắn, tư thế dường như gà mẹ bảo vệ gà con. Có lần Lí Thừa Ngân thật sự làm tôi tức đến phát điên lên, A Độ cũng từng trừng mắt với hắn ta như thế.

Tôi không ngờ tay Cố Kiếm này có thể điểm huyệt được A Độ, thân thủ của A Độ rất cao cường, người bình thường căn bản không thể tiếp cận được nàng ấy, chứ đừng nói đến khống chế được nàng ta một cách đơn giản, võ công của gã Cố Kiếm này rõ ràng là khó bề tưởng tượng. Tôi nghẹn họng nhìn hắn trân trối.

Thế nhưng hắn chỉ thở dài sườn sượt, ánh nhìn đặt vào thanh đao đã tuốt vỏ trong tay A Độ, với cả người đang thụt thò sau lưng A Độ là tôi đây… rồi hắn cũng liếc tôi lần cuối, sau cùng quay người bỏ đi.

Tôi ngóng theo cho đến khi hắn đã bỏ đi thật xa, trong ngõ hẹp trống vắng, cái gã Cố Kiếm quái đản đó cuối cùng bỏ đi mất hút. Tôi hỏi A Độ: “Người không sao chứ? Có bị thương không?”

A Độ lắc lắc đầu, dùng tay ra hiệu.

Tôi hiểu động tác đó có ý nghĩa gì, nàng ấy hỏi tôi có buồn không.

Sao tôi phải buồn chứ?

Tôi cảm giác nàng ta rõ là kì cục, liền ném cho nàng ấy1 cái lườm thật bén.

Sắc trời mỗi lúc một âm u, tôi dẫn A Độ lên Vấn Nguyệt lầu dùng cơm.

Lúc chúng tôi loanh quanh ở ngoài đường, chủ yếu là đến Vấn Nguyệt lầu ăn cơm, bởi vì món vịt nướng ở đấy ngon vô cùng.

Khi đã ngồi xuống ăn thịt nướng, có lão bá họ Hà hát rong dẫn theo cô con gái Phúc Thư Nhi cũng lên lầu. Bá Hà tuy là người mù, nhưng ngón nghề kéo đàn nhị thì tuyệt vời, mỗi lần đến Vấn Nguyệt lầu ăn uống, tôi đều nhờ Phúc Thư Nhi hát cho mấy bài.

Phúc Thư Nhi sớm đã trở nên thân quen với tôi, vái chào tôi và A Độ 1 lượt rồi gọi tôi: “Lương công tử.”

Tôi khách khí mời cô nương ấy hát 2 bài, cô bé ấy liền hát khúc “Ngắt lá dâu”

Ăn vịt nướng chín tới, ủ ấm bằng một hũ rượu hoa sen, lại được nghe Phúc Thư Nhi hát, quả là chuyện tốt đẹp nhất đời người.

Thịt nướng trên bếp vẫn đang xì xèo phát ra tiếng, A Độ dùng đũa chia thịt thành từng miếng, hơ thật kỹ rồi mới rưới nước tương lên, gắp vào đĩa của tôi. Tôi ăn thịt nướng, lại uống thêm một chén rượu hoa sen, lúc này có một đám người lên lầu, bước chân chúng đạp xuống sàn gác cứ “rầm rầm”, cười nói ồn ào, khiến người ta phải ngứa mắt.

Tôi bắt đầu tán gẫu với A Độ: “Người nhìn mấy kẻ kìa, vừa nhìn đã biết là loại không ra gì.”

A Độ nhìn tôi khó hiểu.

Tôi bảo: “Mấy kẻ này tuy mặc thường phục, nhưng kẻ nào cũng đi loại ủng mỏng có lót phấn, bên hông lại đeo đao, hơn nữa chúng hầu như đều mang bao cổ tay, ngón tay còn cái quấn da hươu. Lũ người này hẳn đã quen xỏ loại giầy thoải mái, thạo cung ngựa, đã thế lại đeo đao kiếm rêu rao khắp nơi….cái đức tính lòe loẹt diêm dúa này, khẳng định lũ này là Vũ Lâm lang.”

A Độ cũng không ưa bên Vũ Lâm lang, thế nên nàng ấy gật gật đầu.

Lũ Vũ Lâm lang ấy vừa ngồi xuống đã có 1 kẻ lớn tiếng gọi: “Này, hát rong! Qua đây hát bài [Lên dốc nhớ chàng'> đi!” Bá Hà run rẩy chịu lỗi với chúng, thưa rằng: “Vị công tử này vừa chọn 2 bài, chỉ mới hát được 1 bài. Đợi hát xong, lũ tiểu nhân sẽ qua hầu mấy vị lang quân ạ.”

Gã Vũ Lâm lang đó vỗ bốp một cái lên bàn: “Láo xược! Cái gì mà hát xong với cả không hát xong! Mau qua đây hát cho bọn ông nghe, bằng không một đao nhà ta chẻ chết con mụ mù nhà mi bây giờ.”

Có kẻ liếc mắt với tôi, cười mím chi, bảo: “Mấy anh em nhìn gã tiểu tử kia kìa, da nhẵn mịn thịt mềm mại như con gái ấy, trông dáng vẻ quả thật khôi ngô.”

Vừa vừa nãy cũng liếc tôi 1 cái rồi cười: “Bảo khôi ngô, cũng khôi ngô đấy, còn đẹp hơn cả đứa con gái hát rong nọ. Này! Gã công tử xinh đẹp kia ơi, qua đây tiếp các ông đây 1 chén


XtGem Forum catalog