
m sâu hun hút.
Khoảng khắc tuyệt vọng lộ ra, bỗng nhiên có người đón lấy tôi từ giữa lưng chừng, gió ào ào lướt qua vành tai, người đó ôm tôi, chúng tôi cứ lao thẳng xuống…. Người đó cứu tôi, trong gió đêm xoay mòng người đó đã ôm tôi….xoay mòng….xoay rồi cứ xoay….những vì tinh tú phủ kín bầu trời kia tựa như giọt mưa sa….Giữa đất trời chỉ có chàng ấy nhìn xoáy vào mắt tôi….đôi mắt này chỉ phản chiếu riêng mình tôi….Tôi sắp say rồi, tôi sắp say ngất rồi, được vùi mình trong vòng tay chàng, chính là người ấy đây mà….tôi biết chàng yêu tôi tha thiết, mà chàng cũng là người tôi yêu đắm say, chỉ cần có chàng ở bên, lòng tôi như dịu lại.
Lúc choàng tỉnh thì trời đã tỏ sáng, bao nhiêu lần rồi giấc mơ ấy ùa về trong tôi, nhưng mỗi lần bừng tỉnh, trong lòng chỉ tàn dư là thất vọng. Bởi lẽ tôi chưa hề một lần được nhìn rõ khuôn mặt cái người cứu tôi trong giấc mơ kia, tôi không biết chàng là ai, mỗi lần gặp mộng mị, tôi đều nỗ lực nhìn cho tường mặt chàng, nhưng chẳng một lần thành công, lần này cũng không ngoại lệ. Tôi lật mình, nhận ra bên gối có đặt một nhành hoa thơm ngát vẫn đọng nguyên một giọt sương mát rượi.
Tôi giật mình, A Độ nằm ngay trước cửa sổ, hầu như không ai có thể né được tai mắt của nàng ấy, trừ cái tay Cố Kiếm nọ. Tôi cuống quýt mở bung cửa sổ, không còn bóng hình áo trắng nào nữa, gã Cố Kiếm kia từ sớm đã lặn mất tăm rồi.
Tôi cắm nhành hoa vào bình, cảm giác tâm trạng cũng tốt hơn đôi chút, thế nhưng tâm trạng chẳng duy trì được bao lâu, bởi lẽ Vĩnh Nương rất chóng vánh đã đến bẩm báo với tôi chuyện hôm qua Lí Thừa Ngân uống say cả đêm, giờ đang bí tỉ, vẫn còn đương đại náo ở bên đó.
Tôi khinh thường gã đàn ông này, phải tôi cũng chẳng thèm xé to chuyện làm gì, là tôi ấy à, tôi cứ lén lút đi thăm Triệu lương đệ đấy, vả lại nàng ta còn sống nhăn ra, thể nào chẳng có cách để hai người đoàn tụ bên nhau. Giữ được rừng xanh, lo gì không có củi đốt nào.
Tôi bảo Vĩnh nương, không cần bận tâm đến Lí Thừa Ngân, kệ xác hắn cho say chết đi.
Mặc dù nói thì thế, nhưng Lí Thừa Ngân 3 ngày liên tục, ngày nào cũng uống đến say mèm, sang ngày thứ 4, thành ra đổ bệnh.
Mỗi lần say xỉn, hắn lại đuổi hết cung nhân ra khỏi điện, cấm chỉ tiếp cận. Thế nên sau cơn say lại thành ra trúng phong hàn, thoạt đầu chỉ đau họng ho khan, sau đó mới sốt cao. Chỗ tôi sống cách hắn quá nửa Đông Cung, tin tức cũng không được linh động, đến lúc tôi biết tin, hắn đã bệnh khá trầm trọng, nhưng trong cung lại chẳng hề hay biết tình hình.
“Điện hạ không chịu uống thuốc, cũng không cho truyền tin vào cung.” Vĩnh nương thì thầm: “Điện hạ vẫn đang giận dỗi với Hoàng hậu nương nương vì chuyện của Triệu lương đệ mà.” Tôi chỉ thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười: “Hắn cứ hành hạ bản thân như thế, tưởng hắn đã thay Triệu lương đệ báo thù được rồi chắc?” Vĩnh Nương thưa: “Điện hạ trời sinh bản tính nhân hậu, lại hết mực được cả Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương sủng ái, khó tránh khỏi có chút…” bà ấy không tiện nói xấu Lí Thừa Ngân, chỉ nói đến thế đã bỏ ngỏ.
Tôi quyết định đi thăm Lí Thừa Ngân, chỉ lo hắn bệnh chết thật, hắn bệnh chết không quan trọng, cái chính là tôi chưa muốn làm gúa phụ.
Quả nhiên bệnh tình của Lí Thừa Ngân rất trầm trọng, bởi lẽ tôi đã đến trước giường hắn rồi mà hắn vẫn không tỏ thái độ cáu gắt gì, trước kia chỉ cần tôi vừa bước vào tẩm điện của hắn thôi, hắn đã như nhìn thấy chuột bọ rồi hất văng tôi ra ngoài. Cung nữ thay tôi vén mành, tôi thấy sắc mặt hắn đỏ quạnh như con cua luộc chín, nhắc đến món cua, tôi từng có một chuyện tiếu lâm về nó, hồi chưa đến Thượng Kinh, tôi nào đã được thấy con cua. Tết Trùng dương năm đầu tiên, lúc đó trong cung thết yến, trong đó có một món hấp, tôi nhìn đĩa cua đỏ au mà không biết phải ăn ra sao. Chỉ vì chuyện ấy mà Lí Thừa Ngân cay nghiệt với tôi cả một thời gian dài, vừa nhắc đến đã gọi tôi là loại con gái Tây Lương đến con cua mà cũng không biết.
Tôi chìa tay thoa trán Lí Thừa Ngân, bờ trán nóng bỏng rẫy.
Tôi gọi mấy tiếng: “Lí Thừa Ngân này!” hắn cũng không phản ứng gì.
Xem ra là sốt cao mê man thật rồi đây, hắn nằm trên giường thở khò khè từng cơn ngắn ngủi, thậm chí khóe miệng còn tróc lớp da khô màu trắng nhờ.
Tôi toan rụt tay lại, hắn chợt túm chặt lấy tay tôi, lòng bàn tay nóng hầm hập tựa một thanh thép nung đỏ, hơi thở càng dồn dập, lại nghe được tiếng hắn lơ mơ gọi: “Mẹ…mẹ ơi…” Hắn không gọi mẫu hậu, trước kia chưa từng nghe hắn gọi “mẹ”, suy cho cùng, Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu, hắn lại là Thái tử, hai người xưa nay nói năng đều khách sáo khiêm nhường. Bây giờ ngẫm lại Hoàng hậu đối với hắn so với tôi cũng chẳng hơn kém gì, ngoài mấy câu “bình thân”, “ban ngồi”, “lui xuống đi” ra, còn lại toàn trích dẫn điển tích điển cố tràng giang đại hải ra để giáo huấn hắn.
Nghĩ bụng thấy Lí Thừa Ngân cũng đáng thương thật.
Làm Thái tử phi đã rất phiền rồi, cái này không được phép, cái kia cũng không được phép, hàng năm có vô vàn đại lễ cung đình, mặc áo mão đội mũ phượng cả ngày lên lên xuống xuống mệt mỏi đến nỗi rã rời vai lưng. Mà thực ra Hoàng hậu đã châm chước cho