
, Quân Vô Nặc cũng không nói thêm gì, vòng qua người
Thần Sương và Thải Hà cũng đang ngẩn người mà đi tiếp.
Chờ bóng
dáng Quân Vô Nặc đi xa, Ngư Thần Sương rốt cuộc mới hoàn hồn, kinh ngạc
hỏi Thải Hà: “Vừa rồi, ngươi có thấy một vị công tử mặc cẩm y không?”
Thải Hà gật đầu, “Dạ có.”
Như vậy không phải cô hoa mắt? Nhưng mà trong số bằng hữu hay khách của cha cô, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ thấy qua vị công tử trẻ tuổi xuất
sắc như vậy.
Rốt cuộc người đó là ai?
Spoil cháp 9 =))
Quân Vô Nặc đương nhiên không ngại, nhìn về phía Ngư Thần Sương, cười nói : “Thì ra là nhị tiểu thư, xin chào.”
Hắn không cười đã làm người ta mê mẩn không thể rời mắt, giờ phút này, nhìn hắn cười với mình, còn chủ động chào hỏi, lòng Ngư Thần Sương rối bời,
ngơ ngẩn đến quên cả cười đáp lại. Rất nhanh Ngư Thần Sương liền biết người hôm nay cô gặp là ai, bởi vì còn
chưa về tới phòng thì trên đường đi đã nghe đám người hầu trong phủ đang bàn tán chuyện đại tiểu thư dẫn một công tử trẻ tuổi hồi phủ.
Vốn cô còn nghĩ mình may mắn, hy vọng mọi thứ chỉ là sự trùng hợp, có lẽ
người mà tỷ tỷ mang về không phải là người mình gặp hôm nay, nhưng mà,
khi cô vào đến phòng ăn, nhìn vị công tử trẻ tuổi ngồi cạnh Ngư Ấu Trần, Ngư Thần Sương thất vọng không thôi, ngay cả cha mẹ cô nói gì, cô cũng chẳng nghe rõ.
Những người khác lại chẳng chú ý vẻ mặt thất
thường của Ngư Thần Sương, Thu Nhị nương thấy con gái mình ngây ngốc
ngồi đó, liền giải thích với Quân Vô Nặc, “Vô Nặc, con gái ta chưa thấy
qua ai tuấn tú như công tử, nên có chút thất lễ, xin công tử đừng để ý. ”
Quân Vô Nặc đương nhiên không ngại, nhìn về phía Ngư Thần Sương, cười nói : “Thì ra là nhị tiểu thư, xin chào.”
Hắn không cười đã làm người ta mê mẩn không thể rời mắt, giờ phút này, nhìn hắn cười với mình, còn chủ động chào hỏi, lòng Ngư Thần Sương rối bời,
ngơ ngẩn đến quên cả cười đáp lại. Đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị Thu Nhị nương cắt ngang.
“Ấu Trần, sao con chỉ lo ăn vậy, gắp đồ ăn cho người ta đi.”Thu Nhị nương huých vào bả vai Ngư Ấu Trần.
Ngư Ấu Trần vừa định bỏ miếng thịt vào miệng, ngẩng đầu nhìn thấy cha cùng
Nhị nương đều nhìn chằm chằm cô “như hổ rình mồi”, cô lại quay sang nhìn Quân Vô Nặc, hắn lúc này cũng đang nhìn cô, thấy cô vẫn ngồi đó không
có gì giác ngộ, hắn tự động đem chén cơm đến trước mặt cô.
Ngư Ấu Trần ứng phó với cha và Nhị nương là cũng đau đầu rồi, không thể tưởng
tượng tên dê béo này lại cũng hùa theo mấy người này, cô muốn giải thích lại càng khó hơn !
Cô không cam lòng gắp một miếng thịt quăng
vào trong chén của dê béo, lườm hắn mà nói, “Quân công tử, có vài thứ
không thể ăn bậy, phải cẩn thận.”
Lúc trước hắn nhìn thấy cô
trong phận nam trang, nhưng giờ cô thay đổi kiểu tóc, trở về thân phận
nữ nhi, bộ dáng đúng thật là đẹp động lòng người.
Thì ra diện mạo của Ngư gia đại tiểu thư là như vậy !
Thu hồi ánh mắt, khóe miệng hắn nhếch lên, Quân Vô Nặc cũng gắp miếng măng cho cô, nói : “Có qua có lại, xin đa tạ đã nhắc nhở.”
Hắn gắp măng cho cô ? Đầu óc Ngư Ấu Trần quay vòng vòng, dự cảm có điều
không ổn, cô chưa kịp phản ứng thì Thu Nhị nương đã nhìn cha cô mà cười, “Ông xem, hai đứa nhỏ này thật là xứng đôi.”
Ngư Thần Sương mặt
lạnh hơn nửa ngày, giờ lại thấy một màn ân ân ái ái, cảm thấy cực kì
chướng mắt. Cắn chặt răng, nghĩ gì đó lại mở miệng nói, “Cha, mẹ, Thiếu
Dương hôm nay nói huynh ấy đã lâu không đến Kinh Châu, muốn con ngày mai cùng huynh ấy đi chơi.”
Lời của Thần Sương đã thành công gây sự
chú ý của Ngư Diệu Thiên và Thu Nhị nương, Ngư Diệu Thiên tâm tình rất
tốt, không chút suy nghĩ đáp: “Được, các con cũng đã đính hôn, về sau
nếu theo Thiếu Dương đi kinh thành, cũng rất khó có dịp về đây, mai con
hãy cùng nó đi chơi đi.”
Ngư Diệu Thiên lần đầu thừa nhận hôn sự
của bọn họ, Ngư Thần Sương trong lòng mới thấy thoải mái. Thu Nhị nương
suy nghĩ gì đó, rồi quay sang nói với Quân Vô Nặc, “Đúng rồi, Vô Nặc
cũng là ở xa mà đến, đối với Kinh Châu còn xa lạ, nếu không ngày mai để
Ấu Trần dẫn công tử đi chơi.”
“Nhưng mà con có việc.” Ngư Ấu Trần chen miệng vào nói, cảm thấy Quân Vô Nặc định nói gì đó, cô liền nói
tiếp, “hắn cũng có việc phải làm”, nói xong, cô quay sang trừng mắt nhìn Quân Vô Nặc, “Phải không?”
Đừng quên, bọn họ có giao ước, hắn không thể rời khỏi tầm mắt cô, cho nên, cô có việc thì hắn cũng có việc.
Quân Vô Nặc nhìn ánh mắt cô, cười nói, “Đúng vậy, có vài việc cần xử lý.”
Thu Nhị nương không khỏi thất vọng, Ngư Diệu Thiên cũng thất vọng không kém nhưng cũng rộng lượng nói, “Chính sự quan trọng hơn, còn nhiều thời
gian mà.”
Ngày hôm sau, thật vất cả lắm cô mới thoát khỏi cha và
nhị nương mà ra khỏi phủ. Ngư Ấu Trần lại cải nam trang, đeo râu, rồi
còn đưa cho Quân Vô Nặc bộ quần áo mà cô làm suốt đêm hôm qua, hai người cùng đi đến “Giang hồ khách điếm”.
“Khụ! Có hai việc ta cần làm
rõ với ngươi.” Ngư Ấu Trấn thắng giọng, bắt đầu nói, “Thứ nhất, chuyện
nhà ta là chuyện riêng, sau khi ra khỏi phủ, ngươi làm ơn đừng nói lung
tung. Nếu mà để ta biết người để lộ nửa câu,