The Soda Pop
Đơn Giản Tiếng Yêu

Đơn Giản Tiếng Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322350

Bình chọn: 8.5.00/10/235 lượt.

ghĩa thay mặt Thúy Nhàn công chúa

điều khiển triều chính, là một Nhiếp chính vương. Nắm trong tay quyền

lực, hắn mới bắt đầu nhận ra một chuyện. Thì ra khi đã đứng trên ngôi

cao cửu ngũ, mọi chuyện không hề đơn giản một chút nào.

Một thành bị dịch bệnh. 100, 200 người bị dịch bệnh nếu không ngăn

cản kịp thời sẽ có ngàn người, thậm chí triệu người ngã xuống. Ngay khi

nguy cơ vừa chớm nở thì phải dập tắt ngay, không thể vì một tàn lửa nhỏ

mà để cháy cả khu rừng.

Việc xây thành cũng vậy. Thương cho một đám dân đinh phải xa lìa gia

đình thì vài ngày hôm sau nhận được tin bọn giặc Mạnh lỗ đã tấn công vào biên giới, giết đi cả ngàn người, một vùng trù phú chỉ còn lại mớ tro

tàn.

Con người luôn nghĩ mình có thể an dân bằng sự nhu hòa như hắn hôm

qua đã phải ra một đạo sắc lệnh khôi phục án chém nửa người đối với bọn

trộm cướp trước đây của Vũ đế đồng thời chính tay hắn ngày mai cũng sẽ

tiếp tục ban hành mệnh lệnh cách ly dân chúng Phượng thành trong phạm vi trăm dặm. Không thể nào chỉ vì một đám người đau đớn mà để cho quốc gia phải khóc than theo.

Tay hắn từ lúc cận kề chiếc ngai vàng này đã nhuộm máu. Và…lòng thù

hận cũng không còn nữa. Hắn bắt đầu hiểu – làm vua là phải tàn nhẫn thế

nào.



Mùa đông sắp đến, các gia đình tích cực tìm thêm lương thực tích trữ

phòng khi trời lạnh không thể ra ngoài. Mấy hôm nay, Thái An cũng theo

trai làng họ Đào dưới chân núi đi săn.

Du Lang cũng đi săn, nhưng hắn chỉ đi một mình. Sáng mang theo một ít lương khô, chiều về không muộn. Chiến lợi

phẩm luôn làm mọi người thán phục. Có lúc là một con gấu, hươu sừng dài

to lớn, có khi lại là một con báo hoa mai.

Thái Mẫn rất lo. Những con thú như thế luôn rất nguy hiểm. Song nàng

cũng hiểu, một khi tướng công đã quyết định, không có gì thay đổi được.

Nàng đành nén đi tiếng thở dài.

- Nàng cầm lấy đi!

Thái Mẫn ngỡ ngàng cầm lấy cái bọc vải trong tay hắn. Bên trong là

một tấm áo choàng thật đẹp. Nhìn hoa văn trên đó, nàng ngỡ ngàng nhận

ra, đó được làm từ da của báo hoa mai.

- Tướng công…Chàng…

- Trời mùa đông rất lạnh. Nàng phải mặc ấm một chút. Cũng không cần

theo các đại nương dưới làng đi tìm nấm và măng rừng nữa- Hắn cột dây

lại cho nàng, nhẹ nhàng - Rừng sâu có hơi độc, không tốt cho sức khỏe

của nàng.

- Tướng công!

Thái Mẫn cảm thấy mình thật hạnh phúc. Tướng công không chỉ là một

chỗ dựa tin cẩn. Chàng còn luôn lo lắng cho mình. Đối với một nữ tử còn

gì hạnh phúc hơn.

Vòng tay Thái Mẫn vòng quanh người Vũ đế. Nàng ôm rất chặt, úp mặt

vào lồng ngực rộng. Hắn có thể nhận thấy,bờ vai nhỏ đang run rẩy. Nàng

khóc…Đôi khi nước mắt không phải do bất hạnh. Thái Mẫn chỉ là quá hạnh

phúc thôi.

Vũ đế hắn, cũng rất hạnh phúc.

Và gần như đi cùng hạnh phúc ấy là hùng tâm tráng chí, là quyết tâm dành lại giang sơn đã bị ngủ yên.

Vũ đế vẫn nghĩ rất nhiều chuyện. Bề ngoài triều đình chỉ bố cáo là

hoàng đế đã băng hà. Hắn 24 tuổi vẫn chưa có con cái nối dòng. Tỷ tỷ lại là nữ giới, vốn không thể lên ngôi kế tục. Phò mã lại càng không. Hắn

chỉ được phong là Nhiếp chính vương, cai quản triều chính. Nhưng trong

triều lại có Phượng Khanh. Hắn nhỏ hơn Vũ đế một tuổi nhưng đã nhanh

chóng nắm quyền tể tướng. Bản thân Vũ đế không đánh giá cao lòng trung

thành của Phượng Khanh song hắn hiểu, đó là kẻ biết phân nặng nhẹ.

Phượng Khanh không phải là thần tử thờ một chúa. Hắn chỉ chấp nhận kẻ có khả năng đưa quốc gia này lên một vị trí cao hơn.

Phụ vương Văn đế trước lúc băng hà đã nói với Đại hoàng tử Thương Phi:

- Lấy nhân trị thiên hạ, thiên hạ sẽ phục ta. Lấy đức ban thiên hạ, thiên hạ sẽ vì ta.

Phục ta, vì ta? Phụ vương nói không sai. Song thiên hạ phục ta vì ta

không phải là toàn bộ thế giới này. Thương Quốc chỉ là một quốc gia nhỏ, một chư hầu bao đời bị người ta khinh rẻ. Chỉ vì cái lấy đức phục nhân, lấy nhân nghĩa mà trị dân kéo dài từ Thánh tổ đến nay.

Thực chất chỉ là một loại nô lệ trá hình được ban tiếng chư hầu cho

chính quốc. Trong khi trên danh nghĩa vẫn có hoàng gia, vẫn có người

đứng đầu thiên hạ. Thiên hạ chưa đến triệu người…Thiên hạ bị rẻ khinh.

Vũ đế…Thương Vũ là người cao ngạo. Hắn không cam chịu nhìn những sứ giả nghênh ngang ngoài đường

phố, trong triều nhìn phụ vương hắn phủ phục lạy một tấm vải vô tri được gọi hoa mỹ là “thánh dụ”.

Thương Vũ không được dành cho ngôi thừa kế. Hắn là nhị hoàng tử, con

của một phu nhân, cũng không phải được xếp vào dòng phi tử chính thức

được quan lại trong triều coi trọng. Tỷ tỷ của hắn, Thục Nhàn công chúa

được hứa gả cho hoàng tử Mạt La quốc không phải vì ưu ái. Nguyên nhân

chính là bởi hắn ta vốn nổi danh tham lam bạo ngược, lại háo sắc mê dâm, các công chúa chính thức của vương phi đều không ai muốn vướng vào. Với thân phận như thế, Thương Vũ không muốn lấy máu đổi ngai vàng cũng

không được. Ngai vàng đạt được rồi phải giữ cho chắc, Thương Vũ muốn tồn tại đã trở thành Vũ đế tay nhuộm đầy máu, không ngừng chém giết. 7 năm

trời từ Thương Vũ thành Vũ đế đứng trên thập đại quốc, hắn có bao giờ

rời được lưỡi dao luôn để sát bên mình