
t đuối vớ được phao, Thái An vội vã hỏi ngay:
- Tẩu…tẩu thấy tỷ tỷ của tôi sao? Tỷ tỷ của tôi…
- Tôi không thấy tỷ tỷ của đệ. Tôi chỉ biết là phu quân và mẹ đã âm
thầm bàn bạc hôm nay sẽ lừa tiểu đệ vào thành bán vải một mình. Họ biết
chuyện trong thành đang chọn tráng đinh xây Nam thành.
Thái An sững lại. Quả nhiên không có gì là trùng hợp. Thái An không
thích Phạm ca cưới Thái Mẫn. Tỷ tỷ cũng sẽ nghe lời hắn, không bao giờ
gả cho Phạm ca. Hắn ta muốn dẹp đi cái gai trước mắt nên mới làm như
thế. Tay Thái An nắm chặt, mắt đổ hồng quang…Phạm tẩu e dè:
- Lúc chiều, tôi nghe được phu quân nói với mẹ sẽ làm gạo nấu thành
cơm. Sau đó tôi thấy Thái cô nương đi về hướng thành. Phu quân tôi đi
theo…Nhưng sau đó khoảng 1 canh giờ là về ngay, người đầy thương tích.
Tôi nghe nói…là…là gặp cướp. Thái cô nương và huynh ấy gặp cướp trong
rừng. Bọn chúng đánh phu quân, sau đó thả về…Còn Thái cô nương thì…thì
tôi không biết….
- Tỷ tỷ…
Thái An như nổi cơn điên loạn. Cướp trong rừng….Bọn chúng như lũ sài lang đói khát. Tỷ tỷ của hắn làm sao chịu nổi…Tỷ tỷ ơi!
- Rầm!
Trời bỗng nhiên nổi giông gió. Sét rạch môt đường dài trên bầu trời đen thẳm…Mưa như trút nước, trút xuống khu rừng…
Bên trong hốc cổ thụ, Thái Mẫn đã chập chờn ngủ…Vũ đế khẽ nhích người ra. Hắn dùng lưng mình che những hạt mưa bắn vào hốc cây, giữ cho nàng
giấc ngủ được toàn vẹn hơn.
Trời rất lạnh…Nhưng cũng nhờ vậy mà Vũ đế an tâm hơn. Trời mưa bọn dã thú cũng tìm chỗ nấp sẽ không đến đây tấn công họ. Tạm thời sẽ được an
toàn.
Hắn cũng nhắm mắt…Giấc ngủ đến, chập chờn, chập chờn….
Ngoài trời mưa đã dứt…
Không khí vẫn còn lạnh. Cánh tay Vũ đế trở thành nơi gối đầu cho Thái Mẫn suốt đêm qua.
- Tỷ tỷ….Tỷ tỷ ơi!
Có tiếng người đang gọi. Vũ đế mở mắt. Thái Mẫn cũng bởi cử động của hắn mà tỉnh lại. Nàng nhận ra ngay giọng của Thái An:
- Tiểu An…Tiểu An!
Thái Mẫn mừng rỡ nói như reo. Gương mặt của nàng rạng rỡ hẳn lên trông càng thêm xinh đẹp.
Thái An nghe giọng của tỷ tỷ cũng vô cùng mừng rỡ. Lúc nãy trên đường thấy xác chết nằm la liệt, hắn càng thêm lo âu cho tình trạng của Thái
Mẫn.Nghe được giọng nàng, mọi gánh nặng dường như được đặt xuống, chân
cũng trở nên nhẹ nhàng hơn:
- Tỷ tỷ!
- Tiểu An!
Hai tỷ đệ của họ đã xum họp. Vũ đế xem như đã trả xong món nợ ân tình cho họ. Hắn phải đi!…Tuy là nơi đây cũng có một chút lưu luyến. Vai Vũ
đế bây giờ vẫn còn vấn vương một mùi hương nhè nhẹ, mùi hương của hoa
nhài.
Bỗng nhiên….
- Du Lang!
Thái Mẫn hoảng hốt khi Thái An bỗng nhiên nhảy xổm vào phía Du Lang.
Hắn còn ra tay động thủ. Tuy rằng người ta đã tránh được, song Thái An
có vẻ không muốn dừng việc gây hấn tại đây.
- Tiểu An…Đệ làm gì vậy? Du đại ca đã giúp tỷ mà.
Thái Mẫn dứt lời, cánh tay của Thái An mới buông thỏng xuống. Theo ánh mắt hắn, nàng cũng nhìn lại trên người mình.
Y phục có phần xốc xếch, tóc tai rối tung. Thái Mẫn nhanh chóng hiểu ra :
- Không phải đâu…Là bọn cướp tấn công…Du đại ca không phải là đồng
đảng của chúng. Huynh ấy giúp tỷ, đã cứu tỷ nên động tới vết thương. Vì
vậy nên tỷ tỷ và huynh ấy mới không về được. Thực sự là không có gì đâu…
………- Du đại ca…
Thái An nghe tỷ tỷ kể qua mọi chuyện mà lòng chợt vô cùng hối hận.
Mình đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mất rồi. Du đại ca đã cứu Thái
Mẫn, thế mà mình còn nghĩ oan cho huynh ấy nữa, còn suýt chút nữa là có
đánh nhau. Thật là…
Tỷ tỷ cả đêm ở cùng Du đại ca trong rừng. Thái An chợt nảy ra một ý. Hắn chợt hỏi:
- Tỷ tỷ à….Đêm qua tỷ và Du đại ca ở đâu vậy? Đệ đã tìm khắp nơi mà không thấy hai người.
- Là chỗ mà chúng ta hay đến tìm củi lúc nhỏ đó- Thái Mẫn đáp nhanh- Tỷ và huynh ấy đã…
Nàng sực nhớ. Cả đêm mình đã gối đầu lên vai Du Lang mà ngủ. Vết thương của người ta, không biết có động đến không?
Người nói có ý khác, người nghe lại rõ ràng ý khác. Vì lẽ đó mà Thái An chộp ngay sơ hở, hỏi ngay:
- Tỷ và Du đại ca đã như thế nào? Hai người cô nam quả nữ, đã thế nào rồi?
….Đã ra chiến trường không biết bao nhiêu lần, đối diện với cái chết, Vũ đế vẫn không mảy may nhíu mày. Thế mà giờ đây hắn lại đang bối rối. Tay chân như thừa thãi trong khi đối
thủ chỉ là một tên nhóc 17 tuổi, chưa biết nhiều đến sự đời.
Thái Mẫn thì mặt mày biến sắc khi nghe kể về âm mưu của Phạm gia.
Nàng thực sự hoảng sợ toan tính của đám người đó. Bọn họ lại là những
người ra vào gặp mặt, là hàng xóm láng giềng sống cạnh bên nhau:
- Du đại ca à…Tỷ đệ chúng tôi thì không thể nào để lại mồ mả của gia phụ, gia mẫu mà đi được. Phạm gia đó xảo quyệt như vậy, nếu đại ca muốn đi, đệ cũng phải ra ngoài buôn bán, tỷ tỷ của đệ ở nhà sẽ thế nào? Hơn
nữa, đêm qua tỷ tỷ và Du đại ca lại…lại ở với nhau một đêm bên ngoài.
Tuy là đệ hiểu, Du đại ca là chính nhân quân tử, tuyệt đối không có
chuyện gì xảy ra nhưng người khác biết chuyện thì sẽ nghĩ gì? Tỷ của đệ
làm sao mà có ai dám lấy nữa chứ?
Thái An cứ thế nói tiếp, không màng tới gương mặt thanh tú của Thái
Mẫn càng lúc càng đỏ. Hai tay bối rối đan vào nhau, nàng không dám nhìn
thẳng vào mặt Du Lang.
Không nghe tỷ