
i thật sự chói
mắt…. rất chói mắt… chẳng khác nào nụ cười của Kid vậy…. cô thật sự rất
muốn khóc…. Rất muốn nước mắt có thể rơi … nhưng quả là khó khăn… trái
tim đau cũng đành mặc kệ… cô cảm thấy ruột mình đau thắt…. cũng phải
thôi… cô chẳng ăn uống gì cũng từng ấy ngày rồi… cơ thể dường như bị vắt kiệt hết sức lực… thật sự ngu ngốc khi hành hạ bản thân như thế này….
Nhưng đối với cô… còn nghĩa lý gì nữa? cuộc sống này vốn không còn lí do để cô tiếp tục tồn tại. Sống chẳng qua cũng chỉ là việc vô cùng khổ
đau… đầu óc cô bây giờ… hoàn toàn rối loạn…. ánh mặt trời cứ chiếu thẳng vào cô… ánh mặt trời ban mai… ấm áp tựa như vòng tay âu yếm của người
con trai ấy…. ánh ban mai đẹp đẽ đến chói mắt…. cô khó nhọc đưa cánh tay che mắt lại…. thứ ánh sáng này…. Càng cảm nhận càng khiến cô đau đớn….
rạng ngời như ánh mặt trời…. nụ cười của anh…. Cô nhớ người con trai ấy… thật sự cô rất nhớ anh…. Nhớ cái cách anh quan tâm cô thật vụng về… nhớ những tháng ngày thơ ấu không chút đau khổ ấy…. nhưng giờ đây… tất cả
đã hết thật rồi…. cô còn gì khi hận thù chưa kịp trả đã chẳng còn để
trả… khi người cô yêu thương nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi…. Là tội lỗi
ư?.... Candy cảm thấy nực cười nhưng nước mắt chực trào ra…. Biết oán
trách ai… khi cô chính là người lựa chọn tất cả? … còn bao nhiêu ngày
nữa…?... bao nhiêu ngày nữa thì cuộc sống như 1 con búp bê vô tri vô
giác này kết thúc?... cô không quên…. Không hề quên rằng… sinh mạng của
cô thuộc về bản thân cô… và cô cũng biết… cuộc đời này giờ chỉ là ảo
mộng… hạnh phúc là thứ cô chẳng bao giờ có thể với tới được… giống như
ánh mặt trời kia… Candy giơ tay…. Cố gắng vươn lên…. Dường như cố gắng
bắt lấy chút nắng…. nhưng rồi cánh tay dần buông xuống 1 cách thật tuyệt vọng….
… đã đến lúc cô phải biến mất rồi………………
Candy lại thiếp dần đi…. Trong những suy nghĩ phức tạp đến không ngờ…. 1 tuần sau.
Văn phòng Chủ tịch Tập đoàn AKT:
_ Sao rồi?
_ Tiểu thư đã không còn phản kháng.
_Vậy thì tốt.
_ Tuy nhiên…. Cô ấy gần như đã tuyệt thực cả tuần này rồi…
_ Anh làm việc kiểu gì vậy?_ người đàn ông già khẽ nhíu mày.
_ Tôi vô cùng xin lỗi, thưa ngài. Nhưng tiểu thư tự nhốt mình trong phòng riêng, căn phòng đó
lại có khóa bằng mật mã nhận dạng. Tôi thật sự chẳng có cách gì để phá
cửa._ vị thư ký cúi đầu.
_ Cũng chẳng thể trách anh được.
_ Vậy bây giờ phải làm sao ạ?
_ Liên lạc với cháu rể của ta, ta sẽ đích thân nói chuyện này.
_ Vâng, thưa ngài.
Biệt thự của Candy.
Candy nằm lặng im
trong căn phòng của mình, không nhúc nhích dẫu chỉ 1 ngón tay. Cả cơ thể cô nặng nề mệt mỏi. Cô đã không bước chân ra khỏi căn phòng này kể từ
ngày bị giam lỏng. Nỗ lực hết sức, cố gắng chạy thoát, thế nhưng vẫn
chẳng thể nào được. Và Candy buông xuôi. 1 mình cô trong căn phòng này,
thật sự cảm thấy vô cùng lạnh lẽo….
… đã bao lâu … cô cũng không biết nữa…
… chỉ thấy mặt trời cứ mọc lên rồi lặn xuống biết bao nhiêu lần…. ngay bây giờ… ánh mắt trời
cũng đang chiếu vào qua khung cửa kính trong suốt... Ánh mặt trời thật
sự chói mắt…. rất chói mắt… chẳng khác nào nụ cười của Kid vậy…. cô thật sự rất muốn khóc…. Rất muốn nước mắt có thể rơi … nhưng quả là khó
khăn… trái tim đau cũng đành mặc kệ… cô cảm thấy ruột mình đau thắt….
cũng phải thôi… cô chẳng ăn uống gì cũng từng ấy ngày rồi… cơ thể dường
như bị vắt kiệt hết sức lực… thật sự ngu ngốc khi hành hạ bản thân như
thế này…. Nhưng đối với cô… còn nghĩa lý gì nữa? cuộc sống này vốn không còn lí do để cô tiếp tục tồn tại. Sống chẳng qua cũng chỉ là việc vô
cùng khổ đau… đầu óc cô bây giờ… hoàn toàn rối loạn…. ánh mặt trời cứ
chiếu thẳng vào cô… ánh mặt trời ban mai… ấm áp tựa như vòng tay âu yếm
của người con trai ấy…. ánh ban mai đẹp đẽ đến chói mắt…. cô khó nhọc
đưa cánh tay che mắt lại…. thứ ánh sáng này…. Càng cảm nhận càng khiến
cô đau đớn…. rạng ngời như ánh mặt trời…. nụ cười của anh…. Cô nhớ người con trai ấy… thật sự cô rất nhớ anh…. Nhớ cái cách anh quan tâm cô thật vụng về… nhớ những tháng ngày thơ ấu không chút đau khổ ấy…. nhưng giờ
đây… tất cả đã hết thật rồi…. cô còn gì khi hận thù chưa kịp trả đã
chẳng còn để trả… khi người cô yêu thương nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi….
Là tội lỗi ư?.... Candy cảm thấy nực cười nhưng nước mắt chực trào ra….
Biết oán trách ai… khi cô chính là người lựa chọn tất cả? … còn bao
nhiêu ngày nữa…?... bao nhiêu ngày nữa thì cuộc sống như 1 con búp bê vô tri vô giác này kết thúc?... cô không quên…. Không hề quên rằng… sinh
mạng của cô thuộc về bản thân cô… và cô cũng biết… cuộc đời này giờ chỉ
là ảo mộng… hạnh phúc là thứ cô chẳng bao giờ có thể với tới được… giống như ánh mặt trời kia… Candy giơ tay…. Cố gắng vươn lên…. Dường như cố
gắng bắt lấy chút nắng…. nhưng rồi cánh tay dần buông xuống 1 cách thật
tuyệt vọng….
… đã đến lúc cô phải biến mất rồi………………
Candy lại thiếp dần đi…. Trong những suy nghĩ phức tạp đến không ngờ….
… 2 tiếng sau…
Ánh nắng càng ngày
càng chói chang hơn, Candy cảm thấy vô cùng khó chịu, cố gắng xích người ra, tránh cái thứ ánh nắng gay gắt thiê