XtGem Forum catalog
Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325390

Bình chọn: 10.00/10/539 lượt.

nhạo nên lời nói mắc ở cổ họng nửa ngày vẫn không biết nên phản bác lại thế nào, cuối cùng đành thở dài một tiếng, ấm ức quay đầu đi, tiếp tục quay lưng về phía anh ta. Vừa rồi đúng ra nên mắng anh ta một trận ra trò mới đúng, đúng là không có tiền đồ mà!

Khó khăn lắm mới chịu đựng được tới bến, vừa xuống xe, tôi liền không khách khí hỏi Vũ Đạo: “Này, lát nữa thầy sẽ nói thế nào với bố mẹ em đây!”

Nghĩ đến việc bố mẹ gặng hỏi chuyện sao lại đưa một người về ăn cơm là tôi lại đau đầu.

“Nếu em thấy ngại, vậy tôi nói là mình đến thăm nhà nhé.”

“Thầy nói đến thăm nhà, mẹ em sẽ không giữ thầy ăn cơm đâu, đến lúc đó thầy đừng đòi bữa khác đấy nhé!” Đối đã với thầy giáo cầm thú, nhất định phải thận trọng!

“Em yên tâm, lần cam kết này, kể từ lúc đến nhà em coi như đã được thực hiện rồi!” Có lần nào anh khiến tôi yên tâm chứ?

Đi đến cổng nhà, nhìn thấy bà Trương, tôi lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu toàn diện. Lần này bà Trương lại không đặt sự chú ý lên người tôi, bà cười ha ha nhìn thẳng Vũ Đạo: “Cậu là cha của con Vưu Dung phải không!”

Tôi suýt chút nữa thì ngã xuống đất, bà Trương ơi bà đúng là ‘lời chưa làm kinh động người khác thì thề chưa yên’ mà! Cháu vẫn còn trong độ tuổi chưa được phép kết hôn ở Thiên Tân đấy ạ, chẳng lẽ nhìn cháu thật sự già như mẹ trẻ con sao? Bà Trương à, càng ngày bà càng làm tổn thương người ta trong vô hình đấy ạ! Tôi kéo Vũ Đạo định bỏ đi, Vũ Đạo lại gỡ ra, đi đến chỗ bà Trương, cúi người, cười vui vẻ nói: “Bà là bà Trương phải không ạ?”

Không phải chứ, thì ra bà Trương là nhân vật nội tiếng như vậy sao!

Bà Trương cẩn thận đánh giá Vũ Đạo, “Hôm qua anh chàng bác sĩ kia là anh trai cậu phải không?”

Anh trai? Ai vậy? Bác sĩ Trương sao? Tôi nghi ngờ nhìn về phía Vũ Đạo, lại thấy Vũ Đạo cười gật gật đầu. Tin tức cực kỳ chấn động đây! Thì ra bác sĩ Trương lại là Võ Đại Lang mô hình kiểu mới!

Bà Trương thở dài một tiếng, nói giọng cực kỳ tiếc nuối: “Bà và anh cậu nói chuyện rất hợp, chỉ có một điểm bà không thể khuyên nổi nó. Lúc về cậu khuyên người anh bác sĩ của cậu nhé, Vưu Dung lớn lên trong sáng xinh xắn như vậy, ngàn vạn lần đừng để cậu ta phá hỏng vẻ đẹp đó!”

Xinh xắn?! Bà Trương ơi trước giờ cháu vẫn hiểu nhầm bà, thì ra trong lòng bà, cháu lại hoàn mỹ như vậy! Không biết là vì quan điểm thẩm mỹ của bà, hay là vì bản thân cháu không cẩn thận lại hợp ý với hợp thẩm mỹ của bà đây!

Tôi kéo Vũ Đạo nhanh chóng rời đi, bà Trương hô lên sau lưng: “Vưu Dung, sau này cháu nhất định phải sinh con trai nhé!”

“Vì sao?” Tôi không nén được quay lại hỏi một câu.

“Đứa trẻ đó sẽ giống cháu lắm, cũng giống Triệu Bản Sơn nữa.”

“….”

Triệu Bản Sơn, ông mau ký tên cho bà Trương đi, ông cứ coi như làm việc tốt để cứu cháu đi mà. Bà Trương à, cháu không biết là bà lại cố chấp lưu danh tướng mạo của cháu muôn đời như vậy đấy!

Vũ Đạo nín cười để tôi kéo đi, cuối cùng cũng đến được cửa nhà, tôi thở phào một hơi. Mỗi lần đụng phải bà Trương ở cổng là tôi đều có cảm giác mệt mỏi như chạy tám trăm mét vậy. Mẹ thấy tôi dẫn một người đàn ông về nhà, bà nhíu mắt nhìn tôi, hét lên bảo bố tôi đang ngồi trên sô pha lại mà xem Thượng đế!

Tôi vội vàng giải thích: “Đây là thầy hướng dẫn của lớp con, thầy Võ, thầy ấy đến thăm nhà.”

Vũ Đạo lại tiếp lời, đúng mực nói: “Cháu tên là Võ Thụ, cháu là em trai của người hôm qua đến thăm các bác, bác sĩ Võ Sử (Á, thì ra bác sĩ Trương không phải là bác sĩ Trương, mà là ‘thầy mo’*), đồng thời cũng là thầy giáo của Vưu Dung, đột nhiên được Vưu Dung mời đến nhà làm khách thế này, mong là không đường đột quá.”

(Tên thật của bs Trương là Võ Sử, phiên âm Wǔshǐ, đọc hao hao giống từ Vu sư, phiên âm Wūshī, nghĩa là thầy mo, thầy phù thủy, người dịch chú thích.)

Ê, cầm thú kia sao anh lại nói năng thất thường như vậy hả! Cái gì mà ‘đột nhiên được mời đến’ chứ, không phải tự anh yêu cầu sao?

“Không phải đã nói rõ là đến thăm nhà sao?” Tôi cuống lên.

“Lúc đầu tôi nói là ‘Nếu em thấy ngại, vậy tôi nói là mình đến thăm nhà nhé.’, nhưng vừa rồi tôi không thấy em có chút ngại ngùng nào hết mà!” Vũ Đạo chậm rãi thuật lại lý do.

“Anh, cái đồ…. Cầm thú! Đã là Cầm thú đến nhà ta thì, đóng cửa thả chó!” Dù sao bây giờ đã là địa bàn của tôi, tôi làm chủ.

Con chó lại thật sự phối hợp với tôi, nó lập tức xông lên, có điều là lao vào lòng Vũ Đạo rồi liếm mặt hắn! Á… cái con chó phản bội này, uổng công tao nuôi mày nhiều năm như vậy!

(Chó: Anh ta là ân nhân của tôi, những ngày ở nhà bác sĩ Trương, anh ta chính là Giê su của tôi, là Đấng cứu thế đấy! Cô nhanh nhanh mà lấy chồng đi, tôi không hi vọng cô tiếp tục nuôi tôi đâu! (nhìn nhìn bố Vưu Dung), tôi sống bao nhiêu năm qua cũng chẳng dễ dàng gì rồi!)

Tôi tóm con chó từ trong lòng Vũ Đạo ném sang một bên. Lúc này cuối cùng mẹ tôi cũng lên tiếng:

“Thì ra Cầm thú là cậu ta đó sao? Ngưỡng mộ đã lâu!”

Vũ Đạo lễ phép tiếp lời: “Cháu thật sự không dám nhận ạ! Thực ra cháu vẫn chưa ‘cầm thú’ đến lệnh thiên kim, đây là biệt danh em ấy tự đặt cho cháu thôi ạ!”

“Biệt danh cái đầu anh!” Tôi sắp bị cái tên cầm thú này