Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323474

Bình chọn: 10.00/10/347 lượt.

m mua. Tôi kinh ngạc:

“Khoa vật lý của bọn mình đúng là nơi đâu cũng có người tài, mà kẻ có tài bình thường luôn quái đản như vậy, quái đến mức nói không nên lời, hơn nữa kẻ này còn quái hơn cả người kia!”

“Ừ, nghe nói cậu đã đăng quang trên bảng Phong Thần của khoa mình rồi đấy!” Tiểu Dư tiếp lời.

Trời sập rồi...

Cuộc sống đại học đối với tôi mà nói đã vô cùng nhạt nhẽo nhàm chán, tôi tuyệt vọng đi đến ba căn tin được thầy Võ nói là cực kỳ khủng bố, dù sao tôi cũng đang vô vọng và vô lo. Cũng khá an toàn, chẳng qua chỉ ăn một quả táo, nhưng lại là ở trong một cái bánh bao nhân thịt, không cẩn thận nên răng cắn đau chút chút thôi.

Kí túc xá tự động chia làm hai nhóm, Phạm Thái luôn chủ động cặp với tôi. Buổi trưa nhân lúc Phạm Thái đến bưu điện gửi thư, tôi hỏi Tiểu Dư, Tiểu Dư nói từ sau buổi tối cô ấy và Phạm Thái tham gia Hội đồng hương ngày đầu tiên, có rất nhiều nam sinh tối nào cũng đến dưới kí túc xá kêu gào tên Phạm Thái. Không phải chứ, đây chính là nguyên nhân mà Phạm Thái muốn cặp với tôi sao? Cô ấy thật sự coi tôi là người xua đuổi đàn ông à! Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể nghĩ đến lợi ích thôi, cặp với Tiểu Dư làm đôi mực ống, thì chẳng bằng tác thành cho cặp ba ba Tiểu Dư và Giả Họa cho rồi!

Chiều là tiết thể dục mà tôi thích nhất. Những nữ sinh khác trong khoa vật lý đều chọn aerobic và yoga, chỉ có một mình tôi chọn Không thủ đạo* (võ Nhật Bản). Cứ nghĩ đến việc ngày nào cũng có thể đánh võ (Thụ), mượn cớ báo thù là lại thấy hăng hái nhiệt tình.

(Vì quá hăng hái cho nên trong bảng thành tích tốt nghiệp, chỉ có môn thể dục là trên 90 điểm…)

Giáo viên thể dục là một thầy giáo trẻ tên là Trương Văn, lông mày khóe mắt sắc bén, lúc nghiêm túc, ánh mắt nhìn giống như loài dã thú, lúc cười lại mộc mạc đến vô cùng. Vai rộng eo thon, hai chân thon dài mạnh mẽ, thân hình đẹp đến không nói nên lời. Cả người anh ta giống như được tắm trong ánh nắng mặt trời, là mẫu đàn ông điển hình của thể thao. Anh ta vừa tốt nghiệp, đây là năm đầu tiên dạy ở trong đại học, chúng tôi là sinh viên lớp đầu tiên của anh. Trước khi lên lớp, anh ta khóc lóc kể lể với chúng tôi, theo anh ta nói thì, ước mơ lâu nay của anh ta đã trở thành sự thật….. được lên lớp thể dục với một đám nữ sinh!

Thầy Trương à, em hiểu thầy mà! Cũng đúng, lớp chúng tôi gần như đều là nữ sinh khoa Trung văn và Anh văn, chỉ có mình tôi là nữ sinh khoa vật lý, gái đẹp la liệt, đến con gái như tôi nhìn còn choáng váng, huống chi anh ta? Anh ta kích động đến mức chảy đến cả lít nước mắt cũng là phải thôi!

Trước khi tan lớp, thầy Trương phát cho mỗi người một thẻ điểm danh môn thể dục, yêu cầu chúng tôi phải đi tập thể dục buổi sáng ít nhất ba lần một tuần. Lúc này tôi căn bản không ý thức được rằng một cuộc sống đại học khổ cực hơn đang chờ đợi mình!

*

Quay về phòng ngủ, Giả Họa đang định ra ngoài, trước khi đi cô ấy nói với tôi: “Buổi dạy khiêu vũ tối nay, cậu nhất định phải đi đấy!”

Sau đó lại quay về phía mọi người chúng tôi, “Nhớ là năm giờ đến khoa lý làm trắc nghiệm tâm lý.”

Nói xong thì cô ấy đi. Tiểu Dư lúc này mới qua giải thích: “Nữ sinh khoa lý quá ít mà rất nhiều nam sinh lại chưa có bạn nhảy. Hôm qua thầy Vũ Đạo có nói rồi, nữ sinh tối nào cũng phải đến, coi như là điểm danh.”

Tiểu Dư vừa nói vừa nhìn về phía Phạm Thái tỏ vẻ thương tâm: “Coi như cậu cố gắng vì Phạm Thái mà ngăn cản đám lang sói đó đi.”

Aiz, không làm được ‘Hoa’ thì thôi vậy, bây giờ lại chuyển thành ‘Sứ giả hộ hoa’, đau lòng quá!

Nghe Tiểu Dư sinh động kể lại tình hình dạy khiêu vũ tối qua, thời gian chớp mắt đã đến năm giờ. Sinh viên toàn khoa đã đợi ở sảnh lớn toàn nhà chính, Vũ Đạo cầm theo một xấp giấy xuất hiện, đặt xấp giấy lên bàn, “Các em thi đỗ vào Nam Khai, chỉ có thể nói rằng IQ và năng lực tư duy của các em đạt yêu cầu của trường ta, nhưng tố chất tâm lý và trình độ sức khỏe lại chưa biết được. trắc nghiệm lần này chỉ để nghiên cứu và điều tra tình hình tâm lý của sinh viên, sàng lọc ra những sinh viên có tâm lý không lành mạnh để làm công tác ngăn ngừa và tư vấn.”

Lời còn chưa nói dứt, gần như nam sinh xung quanh biến sắc, Vũ Đạo quét mắt, lại nói: “Các bạn nam sinh, đừng sợ, không phải cái ‘không lành mạnh’ mà các em đang nghĩ đâu.”

Sau đó nhìn về phía chúng tôi, nói: “Các em không cần căng thẳng, khoa chúng ta mỗi năm đều có rất nhiều sinh viên có vấn đề về tâm lý.”

Mẹ nó chứ, nhìn tôi làm gì?

Anh ta không nói còn đỡ, nói ra đám bạn học càng căng thẳng hơn.

“Bạn nào không đạt yêu cầu bài trắc nghiệm, mỗi tuần sẽ trải qua một lớp tư vấn tâm lý của giáo viên khoa tâm lý, cho đến khi giáo viên đó cho rằng bạn ấy không cần tư vấn tâm lý nữa thì mới dừng lại.”

Bạn bè đều nhíu mày, xem ra không ai muốn bị tra tấn một chọi một với giáo viên tâm lý cả. Vũ Đạo liếc mắt nhìn bọn tôi, hạ thấp giọng, nói: “Thật ra, được tư vấn cũng không có gì xấu, khoa tâm lý có mấy cô giáo xinh đẹp gợi cảm đấy. Nhớ lại năm đó, tôi cũng mong được tư vấn lắm đấy.”

Có lẽ Vũ Đạo thấy rất nhiều nam sinh cười đến ngoác miệng, anh ta nhếch mép, nói: “Vậy bây giờ t


pacman, rainbows, and roller s