
thứ ba của Đại học Nam Khai, tôi muốn làm nghiên cứu sinh ở Đại học Nam Kinh, nên tranh thủ dịp nghỉ lễ 1/5 đến đây xem trước. Ai ngờ Chu Lăng lại đang học tiến sĩ năm thứ hai ở Đại học Nam Kinh. Có tiến sĩ trẻ tuổi, đẹp trai như vậy sao? Chu Lăng vô cùng nhiệt tình làm tôi có chút không thoải mái, tôi cùng anh ta đứng trước cửa khoa vật lý nói chuyện một lúc lâu, biết Lưu Vũ đã thấy, tôi vội nghĩ cách để thoát khỏi anh chàng tiến sĩ này. Nhớ lại hình như tôi có đứa bạn thời trung học tên Sử Đồng học bên khoa học xã hội, giờ đang là sinh viên khoa Anh của Đại học Nam Kinh, tôi liền nói với Chu Lăng là tôi muốn tìm một người bạn đang học năm nhất của khoa Anh. Chu Lăng cẩn thận hỏi tôi có biết ký túc xá của cô ấy không rồi lại nói để anh ta dẫn tôi đi gặp, tôi lắc đầu từ chối, nói là trước khi đến tôi không có báo trước cho bạn tôi biết. Không ngờ Chu Lăng kiên quyết dẫn tôi đi tìm ký túc xá, tôi đành phải nhận lời, trên đường đi tôi quyết định chỉ đến trước cửa khu ký túc xá hỏi thăm thôi, trong lòng có chút áy náy vì lời nói dối của tôi mà phải kéo Sử Đồng vào cuộc. Lưu Vũ rất thông minh, cậu ấy chẳng hỏi tôi và anh chàng đẹp trai đi đâu, chỉ im lặng bám theo bọn tôi.
Đến khu ký túc xá, tôi cám ơn rối rít, không ngờ Chu Lăng lại bảo đợi bạn tôi ra gặp rồi anh ta mới đi, nếu lỡ Sử Đồng đi vắng, anh ta sẽ thay mặt cô ấy đưa tôi đi ăn. Tôi nghe xong liền trợn tròn mắt ! Có ai ngờ được Vưu Dung tôi ra khỏi sân trường Nam Khai lại có duyên với đàn ông đến vậy chứ!
Sử Đồng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tôi, tôi cũng chỉ đành gượng cười nhìn cô ấy. Sau khi Chu Lăng đi khỏi, Lưu Vũ vui vẻ chạy đến, khen : "Lợi hại thật đấy!"
Tôi đen mặt, hình mẫu này hình như hơi khoa trương thì phải! Dù sao thì lời khuyên của tôi dành cho Lưu Vũ cũng đã có hiệu quả. Hỏi thăm Sử Đồng, tôi biết được Lưu Thực đang học ở chi nhánh của trường Nam Kinh, lại nghĩ giờ đang được nghỉ lễ, tôi có đến cũng không tìm được cậu ta nên quyết định ở lại đây thêm vài ngày, chờ đến lúc nhập học liền đi tìm Lưu Thực. Đi chơi vài ngày, tâm tình Lưu Vũ đã khá hơn rất nhiều. Sáng sớm ngày đầu tiên đi học lại, chúng tôi đến chi nhánh của đại học Nam Kinh. Đi qua nhiều đoạn đường quanh co, cuối cùng cũng tìm được phòng học của Lưu Thực. Đợi đến lúc nghỉ giữa giờ, tôi nhờ một nam sinh gọi Lưu Thực ra. Có lẽ do thái độ của tôi dữ dằn quá, nam sinh kia cứ nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu rồi mới vào gọi Lưu Thực ra.
Sau đó, một nam sinh thanh tú đi từ trong phòng học ra, tôi tiến lên một bước, hỏi thẳng : "Tôi là bạn cùng phòng của Phạm Thái, nghỉ lễ 1/5 đến Nam Kinh chơi, nhân tiện đi gặp cậu hỏi cho rõ một chuyện, cậu có thích Phạm Thái không ? Cậu có muốn Phạm Thái làm bạn gái của cậu không ?"
Lưu Thực bị mấy câu hỏi của tôi làm cho chóng mặt, thật lâu sau mới lên tiếng : "Tôi và cô ấy chỉ là quan hệ bạn học bình thường, không phải loại quan hệ như cậu nói."
"Nhưng cậu ấy thật sự rất thích cậu ! Cậu thử suy nghĩ cẩn thận xem, có thể cùng cậu ấy không ?" Tôi cố hỏi đến cùng. Lưu Thực lại ngẩn người, thấy sắp đến giờ vào học, cậu ta đỏ mặt, ngại ngùng nói : "Bạn gái tôi đã có thai rồi !"
"Sớm nói thẳng như thế có tốt hơn không, để người ta khỏi phải phí tuổi xuân và nước mắt vì cậu !" Nhớ tới Phạm Thái càng cảm thấy bất bình giùm cậu ấy, tôi không tránh khỏi to tiếng, cũng chẳng cần để ý đến ánh mắt của các sinh viên khác, tôi giận dữ bỏ đi.
Đêm đó, tôi và Lưu Vũ đón xe lửa quay về, đi suốt một ngày một đêm mới trở lại Thiên Tân, tôi trốn học, nghỉ luôn cả giờ dạy của Vũ Đạo. Dù sao thì chuyến du lịch ngày 1/5 này cũng có thu hoạch khá lớn, Lưu Vũ thành công thoát khỏi bóng ma thất tình; sau khi Phạm Thái biết được suy nghĩ của Lưu Thực, cậu ấy khóc suốt ba ngày, cuối cùng quyết định quên đi đoạn tình cảm da diết nhưng không có kết quả kia. Chỉ là, trong lòng tôi vẫn nhớ đến người ấy nhưng lại không thể tâm sự cùng ai, chưa bao giờ tôi thấy mình cô độc đến vậy.
(Ghi chú : Học đến năm thứ hai, Phạm Thái gặp được một người thật lòng yêu thương cậu ấy ! Lưu Thực bị hiểu nhầm là gieo nợ tình bên ngoài nên bị người ta tìm đến tận nơi, cô bạn gái mà cậu ta thích bỏ rơi cậu ta không chút thương tiếc, hơn nữa, suốt bốn năm học đại học cũng không có thêm người bạn gái nào, bởi vì cậu ta bị gọi là kẻ chuyên "bỡn cợt tình cảm của phụ nữ", mà người phụ nữ bị "bỡn cợt tình cảm" ấy chính là tôi ! Xem như cậu ta được đối xử đặc biệt, tìm không được bạn gái cũng đáng !)
Kỳ nghỉ 1/5 qua đi, hôm nay ăn cơm tối xong, tôi cùng Tiểu Dư đi dạo cho tiêu cơm, lúc đi ngang qua sân bóng rổ, thấy các nam sinh của khoa Vật lý đang chơi bóng, Tiểu Dư dụ tôi ở lại xem. Đúng lúc đó, Vũ Đạo cũng đi ngang qua, Vương Cát rủ anh vào chơi cùng, anh mắng : "Tên nhóc thối, biết tôi đánh không lại các cậu mà còn rủ tôi chơi!" Vũ Đạo nói xong liền bỏ đi, nhưng lại liếc nhìn tôi. Lúc ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, bước chân anh hơi chậm lại. Lúc này, Ngô Ngọc chạy đến chặn trước người Vũ Đạo, "Thầy Vũ Đạo, hai chúng ta đấu một trận đi! Nếu như em thắng, em muốn hẹn hò với em gái t