Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323684

Bình chọn: 9.00/10/368 lượt.

đó, Vũ Đạo cũng dùng ra sức vỗ mạnh lên vai Trương Văn, Trương Văn kêu lên một tiếng, ngã xuống đất.

Quay vào trong nhà, mẹ Võ thấy mặt tôi đỏ bừng, xót xa trách: "Nhìn con kìa ! Đã lạnh cóng thành như vậy rồi!" Tôi cởi áo khoác ngồi xuống sô pha, mẹ Võ liền cầm tay tôi ủ ấm, Vũ Đạo cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa hai tay ra sau xoa xoa tai cho tôi. Bác sĩ Võ thấy vậy, anh bảo : "Tiểu Dung, em chờ một chút nhé!" Một lúc sau, bác sĩ Võ quay lại, anh lấy mấy sấy ra khoe tôi rồi chỉnh ở nhiệt độ cao, một luồng hơi nóng phủ khắp mặt tôi, vừa thổi vừa hỏi : "Đã thấy ấm hơn chưa ?"

Tôi gật đầu, "Anh cả, giảm xuống mức nhỏ nhất được không ? Anh ngửi thử xem, có mùi khét rồi kìa!"

Một lúc sau, mẹ Võ đi ngủ, bác sĩ Võ đề nghị: "Bốn người chúng ta chơi mạt chược thông đêm đi, năm nay vừa vặn đủ tay."

"Cũng được, giờ mà đi ngủ thì mất đi không khí đón năm mới." Hiếm khi thấy Vũ Đạo ủng hộ bác sĩ Võ như vậy. Hai người đứng đầu đã thống nhất như thế, tôi và Trương Văn đương nhiên cũng không phản đối. Bọn họ đặt rất nhiều, tôi có chút ngượng ngùng, vì vậy phải nói trước : "Em chỉ có bốn trăm đồng thôi, thua hết là nghỉ đấy!"

Vũ Đạo bảo : "Nếu quá bốn trăm đồng, anh trả thay em! Nhưng mà anh và em đánh cược riêng." Vũ Đạo ra hiệu cho tôi đưa tai lại gần, tôi làm theo, chỉ thấy Vũ Đạo thì thầm : "Thua, anh muốn được em chúc mừng năm mới giống như Trương Văn!"

Khuôn mặt tôi hơi đỏ, bác sĩ Võ híp mắt quan sát nét mặt tôi, khóe miệng hơi nhếch lên, điệu bộ như muốn nói anh đây biết hết rồi nhé. Bác sĩ Võ ngồi ở nhà trên, Vũ Đạo và tôi ngồi đối diện nhau còn Trương Văn ngồi ở nhà dưới. Lúc đầu, tôi không biết đến Hồ là gì, sau đó tôi tìm được cách chơi, càng đánh càng thuận lợi, muốn gì được đó, thậm chí còn Hồ được vài lần. Tôi vui không thể tả, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi không cần đi làm thêm cũng có đủ tiền để mua quần áo đền cho Vũ Đạo rồi. Chơi được hai vòng, ngoại trừ tôi thắng lớn, hai nhà Vũ Đạo và bác sĩ Võ đều thua đậm, còn Trương Văn cũng thắng được một ít. Đến lúc thảy xúc xắc xem ai phải đổi chỗ, may là vị trí không bị thay đổi. Vũ Đạo liếc mắt, cười dịu dàng với bác sĩ Võ, đề nghị tôi và Trương Văn đổi chỗ cho nhau. Trương Văn nghĩ tôi làm nhà trên sẽ dễ dàng Hồ bài nên không đồng ý. Vũ Đạo làm động tác nặn bài, dụ dỗ anh: "Anh sẽ đền ơn cậu!"

Trương Văn cười ngầm hiểu, đổi chỗ cho tôi. Trương Văn liền trở thành nhà trên, Vũ Đạo làm nhà dưới, bác sĩ Võ đối diện với tôi. Sau khi đổi chỗ, vận may của tôi cũng bay mất, chơi xong hai vòng mà không được một lần Hồ, chỉ thấy Vũ Đạo và bác sĩ Võ liên tục đảo bài. Trương Văn sắp thua hết mà tôi cũng chẳng khá hơn chút nào. Bác sĩ Võ thấy tôi đau lòng đếm số tiền còn dư, anh hỏi: "Tiểu Dung, đến lúc khai giảng em đã kiếm đủ tiền chưa?" Miệng bác sĩ Võ thì hỏi tôi nhưng ánh mắt lại lén liếc nhìn Vũ Đạo. "Cộng thêm tiền tiết kiệm của em chắc cũng tạm đủ! Chỉ mong hôm nay đừng thua hết tiền tiết kiệm của em!"

Hai vòng sau, bài của tôi tốt hơn rất nhiều, tôi thắng toàn bộ. Có vẻ như Vũ Đạo và bác sĩ Võ không đau lòng về số tiền mình thua, còn Trương Văn thì hằm hằm nhìn hai người bọn họ, làm như là bọn họ bắt tay nhau đưa bài cho tôi không bằng. Tổng kết lại, tôi thắng được một ít, Vũ Đạo và bác sĩ Võ thua tôi một ít, Trương Văn thua rất nhiều.

Vừa kết thúc, Trương Văn liền kéo Vũ Đạo, tay làm động tác vê tiền, "Anh định đền ơn thế nào?" Vũ Đạo a một tiếng, vung tay đấm tới. Thì ra "đền ơn" là "hành hung" à, Vũ Đạo cực kỳ thích chơi trò chơi này!

Lúc này đã gần rạng sáng, suốt một đêm thức trắng, mí mắt tôi giờ không nhấc lên nổi, Vũ Đạo đến gõ cửa phòng, hỏi tôi: "Chúng ta đánh cược với nhau, em còn chưa thực hiện cam kết thì phải?"

"Không phải em thắng sao?"

"Đúng vậy, nhưng anh nói là ‘Thua, anh muốn được em chúc mừng năm mới giống như Trương Văn!’, từ được bỏ bớt chính là ‘anh’" Tôi ngất, anh không nói chủ ngữ, dù ai thua, đều phải chúc phúc anh à! Đồ cầm thú xảo quyệt!

Vũ Đạo lấy tay chỉ chỉ vào mặt mình, ý bảo tôi hôn lên đó. Tôi không thể hôn Vũ Đạo một cách tự nhiên như hôn Trương Văn, cứ nhìn gương mặt anh mà không biết phải làm sau. Vũ Đạo thấy thế, nói : "Vậy em tặng anh một lời chúc cũng được."

"Em chúc ... Anh mỗi ngày đều được hạnh phúc, còn có ... Em bên cạnh!" Tôi nói một hơi rồi hôn nhanh lên mặt Vũ Đạo. Vũ Đạo kinh ngạc một lúc, ánh mắt dần dần trong veo, anh chậm rãi nắm tay tôi, nhẹ nhàng cắn lên ngón trỏ, rồi rời khỏi phòng.

Cảm giác buồn bực của ngày sinh nhật tựa như một giấc mộng đã trôi xa từ lâu, tất cả lại quay về như trước đây, có lẽ còn hòa hợp hơn lúc trước. Tôi chắp tay trước ngực, thành kính cầu xin ông trời, mong mỗi ngày đều được cùng Vũ Đạo chia sẻ hạnh phúc, cho dù chỉ là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.



Mới mơ mơ màng màng chưa được vài giờ đã bị tiếng pháo đánh thức. Hôm nay Vũ Đạo và bác sĩ Võ đi cùng tôi về nhà thăm ba mẹ. Đã lâu không về nhà, ai ngờ ngay ngày mùng một của năm mới đã gặp phải bà Trương, cháu nói này bà Trương, bà nên cẩn thận, coi chừng bị pháo văng trúng đầu đấy ạ! Bà Trương thấy ba người bọn tôi đi c


Lamborghini Huracán LP 610-4 t