XtGem Forum catalog
Đợi Em Nói Yêu Anh

Đợi Em Nói Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324965

Bình chọn: 10.00/10/496 lượt.

ngồi thẳng dậy, hai hàng lông mày nhíu lại, thấp giọng hỏi

"Có chuyện gì sao"

"À không... thật ra là gần đây có một trò cũng có tên như vậy vướng phải một số tin đồn không tốt lắm. Nhưng mà... trường có nhiều người tên trùng nhau như vậy, học trò cũ của thầy chắc là em nào khác rồi. Để tôi bảo người tìm hồ sơ những trò có tên như thế rồi sẽ đưa cho thầy"

"Như vậy, cảm ơn thầy trước"

Cho đến khi hiệu trưởng cười cười đứng dậy, lông mày anh vẫn chưa giãn ra, ánh mắt tối lại, thấp giọng thì thầm một câu

"Tin đồn không tốt sao....?"

...

Ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, nhu hòa rải rác trên thân mình một người đang chăm chú ngồi bên cạnh bàn làm việc. Cầm cốc cà phê đã có chút lạnh lên miệng uống một hớp, đôi mắt anh vẫn không rời khỏi những tài liệu được đặt trên bàn, ngón tay không ngừng lật giở từng tờ một. Một trường cả ngàn học sinh, số lượng những người cùng tên cũng không phải là ít, chỉ là một chồng hồ sơ nhiều như vậy mà hiệu trưởng kêu người gửi cho, anh đều tự mình xem từng tập một, cẩn thận tỉ mỉ giống như sợ để sót bất cứ thứ gì. Trên mỗi tập hồ sơ đều có dán ảnh của sinh viên cho nên việc rà soát cũng không có gì khó khăn, chỉ sau vài giờ, tất cả sự chú ý của anh đều tập trung vào một bộ hồ sơ mà anh vừa mới mở ra, trong mắt là những tia sáng lấp lánh không rõ. Ánh mắt chăm chú nhìn vào trang đầu tiên, cứ giữ nguyên như vậy một lúc lâu không có thay đổi, chăm chú đến mức giống như muốn ở trên đó xuyên thủng một lỗ, lại giống như muốn qua đó mà mường tượng ra người nào đang ở trước mặt. Một ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn bức ảnh nhỏ, trên ảnh là khuôn mặt một cô gái không có chút biểu cảm, dung nhan nhạt nhòa bình thường không có gì nổi bật lại khiến cho đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, khuôn mặt tuấn mĩ như bừng sáng, ngay cả niềm vui đang dần lan tỏa cũng không tài nào che giấu được

"Nhiên... cuối cùng cũng bắt được em rồi"

Nhưng rồi, nghĩ đến chuyện gì đó, anh vội vàng cầm điện thoại lên, bấm vài nút, cho đến khi đầu bên kia có người nhấc máy, anh mới trực tiếp ra lệnh, giọng nói lạnh lùng không có một tia cảm xúc

"Điều tra cho tôi mấy tin đồn trong trường gần đây cho tôi, về một người..."

Đầy bên kia cũng không hỏi lại bất cứ điều gì, sau khi nghe hết mệnh lệnh của anh chỉ cung kính "Vâng" một tiếng rồi lập tức gác máy. Chỉ sau 10 phút, tất cả những tài liệu cần tìm đều được gửi vào trong hòm mail của anh, chi tiết đến không thể chi tiết hơn, thậm chí còn ghi rõ cả ngày tháng phân loại cẩn thận. Dạ Thần kéo con chuột xuống đọc từng cái một, sau khi một tin đồn gần đây nhất đập vào tầm mắt, ánh mắt đang dõi theo mỗi lúc ngày một tối sầm lại, càng ngày càng lạnh xuống, quanh người lại mơ hồ tỏ ra sát khí. Đến khi anh đọc được dòng chữ " Tạm thời nghỉ học" thì bàn tay nắm chặt lại, lấy điện thoại ra gọi lại cho số ban nãy, giọng nói lạnh lẽo tràn ngập sự tức giận

"Xem lại cái tôi vừa gửi cho cậu. Điều tra xem kẻ nào gửi cái đó lên, ngay lập tức."

Anh cúp máy, ngả người ra sau ghế tựa, bàn tay vẫn nắm chặt điện thoại, hai mắt lại không dời khỏi màn hình máy tính, nhỏ giọng thầm thì

"Ngay cả người của tôi mà cũng dám động?"

Ánh mắt bất chợt đảo qua đồng hồ, nhìn thấy kim đồng hồ chỉ vào số 4, Dạ Thần lập tức đứng dậy, với lấy chiếc áo khoác trên ghế rồi lập tức rời đi. Cho đến khi bước vào sân bóng rổ quen thuộc kia, hai con ngươi màu nâu đảo qua đảo lại không thấy một bóng người, nội tâm không nén nổi sự thất vọng. Anh đã xem kĩ tập hồ sơ của cô, đơn giản lại bí ẩn giống như chính bản thân cô vậy, ngoài mấy thông tin cá nhân căn bản cũng không có gì mới, ngay cả số điện thoại được ghi ở đó cũng không gọi được. Không biết bây giờ cô ấy ra sao nữa, trải qua chuyện như vậy, cô ấy ... liệu có ổn không ? Đáng chết thật, tại sao anh không về sớm hơn một chút chứ. Vẫn biết cô ấy là kiểu người luôn giả bộ mạnh mẽ kiên cường, cũng biết cô ấy dù gặp bất cứ chuyện gì cũng sẽ một mình gánh chịu tất cả, anh lại chết tiệt để cô lại một mình. Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp cô, ngay tại nơi này, cũng vào một buổi chiều nắng đẹp như thế này

"Cho tôi thử một chút được không"

Dạ Thần nhìn nhóc con trước mặt, người cao chưa đến vai anh, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, khuôn mặt thường thường, cất giọng nói non nớt hỏi anh một câu như vậy. Anh còn nhớ lúc đó cả người anh đơ ra một lúc, mấy người đang chơi cùng anh thì khỏi phải nói trực tiếp cười phá lên vui vẻ

"Nhóc con, mấy trò như này không phải muốn chơi là chơi đâu. Đứng đó xem không thì đi về với mẹ đi"

Cô bé trong trí nhớ của anh, có lẽ là một đứa trẻ hiếu thắng và cao ngạo, không biết là không tự lượng sức mình hay thực sự cố chấp, nghe thấy mấy người nói như vậy chỉ bình tĩnh ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn anh, chậm rãi lặp lại câu nói đó một lần

"Anh dạy tôi chơi"

Anh lắc đầu. Đây quả thực không phải trò chơi dành cho trẻ con. Hơn nữa, anh không dạy ai chơi bóng bao giờ.

"Tại sao, anh khinh thường tôi?"

Nhìn một đôi mắt to tròn hướng anh chất vấn, không hiểu sao anh lại cảm thấy muốn cười, mới bất giác mà nói một câu

"Nếu như nhóc c